Chương 49: Liệt hỏa địa ngục

Lục Hạo gọi điện thoại cho Quản Tử bảo đến dưới lầu đợi, kéo Lương Ngữ Hinh dậy khỏi giường, khoác lên một chiếc áo khoác rất dầy.

Lương Ngữ Hinh giống như con rối mặc cho anh lo liệu, trong đầu óc chỉ có một ý nghĩ, nếu như con trai không quay về được thì mình sẽ đi cùng con.

Loại ý nghĩ không màng sự sống này một khi đã nhảy thoát ra ngoài thì không thể thu về được, Lương Ngữ Hinh dường như tìm được chỗ dựa, đúng vậy, chẳng có gì đáng sợ cả, cùng lắm là cùng đi với con trai, mình vốn dĩ chính là người nên chết.

Lục Hạo kinh ngạc nhìn cô gái trong lòng bắt đầu tự mình đi giầy thu dọn đồ đạc, một loại dự cảm bất an chuẩn xác tấn công trúng anh rồi.

Tiểu Ngữ

Lương Ngữ Hinh không trả lời, tự mình mang theo tất cả tiền trong nhà còn cả đồ chơi rubik mà Hạo Tử thích chơi nhất.

Dáng vẻ lạnh lẽo phản chiếu trên chiếc gương, Lục Họa kéo cô lại dùng lực ôm cô vào trong lòng,

"Em đang nghĩ gì vậy? ! !"

Quen thuộc quá mức, anh làm sao có thể không biết tâm trạng của em bây giờ, vậy thì, đột nhiên sốc lại tinh thần là như thế nào?

Lương Ngữ Hinh tóm thật chặt lấy tay của Lục Hạo kéo ra ngoài, trên mặt vẫn có vết lệ chưa lau khô hết, lúc này cảm xúc bình tĩnh lại rồi.

Phựt, Lục Hạo biết cô gái này đang nghĩ gì rồi.

Lương Ngữ Hinh! Lục Hạo lật lại nắm chặt lấy hai tay của Lương Ngữ Hinh, trịnh trọng mang theo bảm đảm nói với cô:

"Hay thu những ý nghĩ đó về, có anh đây, gia đình chúng ta sẽ ở bên nhau!"

Lương Ngữ Hinh cúi đầu, khi ngẩng đầu lên thì lại nước mắt đầy mặt, cô kiễng mũi chân lên cho Lục Hạo một cái ôm, ở trong lòng thầm nói: Lục Hạo, để cho em lựa chọn, đừng trách em.

Quản Tử lái xe đưa người đến sân bay quân dụng, Quản nguyên soái ở trên xe quân sự kia đợi từ lâu rồi đi xuống, đập đập chiếc áo bông trên người, mặt đầu vẻ nghiêm túc.

Mà sau khi máy bay đến Bắc Kinh, cũng có chiếc xe đen sớm đã đợi ở đó.

Lương Ngữ Hinh bình tĩnh ở bên cạnh Lục Hạo, trong tay nắm chặt rubik của Hạo Tử, ngồi vào trong xe.

Lục Quang Vinh tìm cớ chuồn ra ngoài đến đón người ngay trước mắt của Lâm Tịch, nhìn thấy dáng vẻ sau khi khóc mắt sưng mọng của Lương Ngữ Hinh, vỗ vỗ vào tay cô nói:

"Hinh Hinh, phải kiên cường."

Lương Ngữ Hinh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, cô sớm đã làm xong công tác chuẩn bị rồi.

Lục Quang Vinh nghi hoặc nhìn sang Lục Hạo, Lục Hạo mím chặt môi lắc lắc đầu.

Thịch thịch một cái, Lục Quang Vinh nhíu mày lại.

Hinh Hinh? Ông gọi một tiếng nữa.

Lương Ngữ Hinh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Lục Quang Vinh, lặng ngắt một hồi.

Vào lúc này, Lục Quang Vinh không kìm được nghĩ đến, nếu như sự việc xảy ra với Lâm Tịch thì sẽ như thế nào?

Lục Hạo ôm lấy vai của Lương Ngữ Hinh nói với Lục Quang Vinh:

"Bố, chúng ta đi thôi."

Xe bắt đầu chầm chậm chuyển động, nhất thời đều chẳng có ai nói gì.

Mà đối với người bạn đời sống cùng bên cạnh cả cuộc đời, Lâm Tịch cảm thấy được một số thứ khác lạ, đợi đến lúc Lục Quang Vinh sắp xếp xong cho Lục Hạo và Lương Ngữ Hinh quay về, nhìn thấy tiểu lão thái thái nghiêm chỉnh ngồi ở trong thư phòng của ông, khuôn mặt căng lên, mang theo sự huênh hoang bá đạo của thời còn trẻ.

"Lục Quang Vinh, có phải là anh có chuyện gì cần nói với em không? Nếu như không có em có thể đi hỏi con trai tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!