Tư liệu ở bên trong rất nhiều, nhưng đã được phân loại hệ thống, có một tập file đặt tên là Thương mại máy móc Quỳnh Kỳ, tay Lương Ngữ Hinh run run, vẫn còn chưa làm xong chuẩn bị tâm lý đã chạm mở ra.
7 năm rồi, 6 chữ này vốn dĩ nên mất đi vĩnh vĩnh sẽ không xuất hiện lại cùng với sự qua đời của bố mẹ, lại lần nữa nhìn thấy, quen thuộc đến vậy, từ nhỏ được bố ôm ngồi lên trên chiếc xe nâng rất lớn cũng chẳng sợ hãi chút nào, sau này, bố nói, xe nâng bán rất tốt, lại sau này nữa, gia đình có công ty, mặt bằng vào lúc đó vẫn chưa có giá trên trời giống như bây giờ, khi kinh tế phát triển nhanh như bay, xã hội không ngừng xây dựng có nhu cầu cao về công cụ khoa học kĩ thuật cỡ lớn cỡ nhỏ, công ty từng bước từng bước mở rộng, nhưng trong một giai đoạn lặng lẽ mà dừng lại muốn phát triển lên.
Lương Ngữ Hinh cảm thấy trái tim của mình đang chảy máu, rách ra rất đau cảm thấy như bị đâm vào, thậm chí cô đến khóc cũng không khóc ra được.
Lục Hạo ở trong thư phòng đứng ngồi không yên, thực ra, anh có thể đi vào, thực ra, anh có thể ôm lấy em, nhưng mà, anh muốn em đến tìm anh, không rời xa được anh, biết được anh vẫn luôn ở đây.
Chầm chậm, cửa thư phòng được mở ra, một đường hé rất nhỏ, Lương Ngữ Hinh đứng ở đó, lặng lẽ bước vào trong một bước, do dự, hai tay ôm lấy trái tim.
Lục Hạo đứng lên, mạnh mẽ kéo người vào trong lòng, ôm lấy thật chặt, cho cô sức lực.
Hạo! Một tiếng than khóc, là sự đau thương của Lương Ngữ Hinh.
Anh đây. Lục Hạo khẽ giọng an ủi.
Bố em… bố… em… Lương Ngữ Hinh nôn nóng muốn nói gì đó, nhưng càng nôn nóng thì giọng càng không rõ.
"Chầm chậm nói, anh đang nghe."
Lục Hạo ôm người ngồi xuống, vuốt tóc của cô từng cái từng cái.
Lương Ngữ Hinh gian nan thốt ra một câu: Em giết họ rồi!
Một khuôn mặt, rúm ró căng đỏ đau đớn, cực kì đau khổ, Lục Hạo cảm thấy, thời khắc này sẽ bị bốc hơi.
"Không phải em, Tiểu Ngữ, không phải là lỗi của em." Giọng nói kiên định của Lục Hạo giống như là thuốc ngủ, có hiệu lực áp chế được sự hối hận trong lòng của Lương Ngữ Hinh.
Là… lỗi của em.
Lí nhí giống như là khi trẻ con nhận lỗi,
"Em sai rồi, đều là lỗi của em…"
Lục Hạo thấy khó chịu, trái tim giống như bị người ta xé ra đau không thở nổi, nhưng có đau hơn nữa, bọn họ đều phải kiên cường.
"Tiểu Ngữ… đó là ngoài ý muốn."
Không! Lương Ngữ Hinh lắc đầu, mái tóc dài hơi rối, Lục Hạo phí tâm sức vuốt lại thẳng cho cô.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi anh xem qua rồi." Lục Hạo nói.
Lương Ngữ Hinh hoảng hốt ngẩng đầu, như thế này đã nói thông rồi, anh vẫn luôn biết, anh vẫn luôn không ép em, anh vẫn luôn đợi em.
Nhưng mà, em phải sám hối thế nào?
Em phải rửa hết máu trên tay như thế nào?
Lục Hạo nắm lấy tay của cô hợp lại,
"Rất trong sạch, Tiểu Ngữ em rất trong sạch."
Anh luôn luôn có thể biết Lương Ngữ Hinh đang nghĩ gì, đang sợ gì.
"Không phải… Lục Hạo… bố mẹ… chết rồi, em quay về… bọn họ… không… ngủ dậy… em…" Lương Ngữ Hinh hoảng hốt nói ngắt quãng, buổi sáng giống như ác mộng đó không muốn hiện lên trong kí ức nữa, giống như là mang theo máu, rất tanh.
"Tiểu Ngữ, chầm chậm nói, anh đang nghe."
Lương Ngữ Hinh đau đớn nhiều thế nào, Lục Hạo đều có thể cảm nhận được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!