Một cái tết náo náo nhiệt nhiệt, người trong đại viện cũng đều biết Lục lão đại của Lục gia ở bên ngoài có phụ nữ rồi, người phụ nữ đó đã sinh cho cả con trai rồi, bây giờ đã 6 tuổi!
Mà hình tượng của Lục Hạo, trở nên vô cùng sáng chói trong những người cùng thế hệ chưa lập gia đình ở đại viện, trong mắt của trưởng bối cũng trở thành một cây đại thụ, một tấm gương.
Vì sao? Phụ nữ không đưa về nhà không nhập vào hộ khẩu điều này có vấn đề gì đâu cơ chứ? Lục Hạo nhà người ta bây giờ con trai đã hiểu chuyện rồi đây mới gọi là bản lĩnh!
Đại Pháo vốn dĩ đã phải gánh trách nhiệm vô cùng nặng nề, ngày tháng tốt đẹp của cậu ta đã kết thúc từ sau ngày Tông Chính Hạo Thần kết hôn rồi, tiếp sau đó là ngày tổ chức tiệc đầy tháng của cậu bạn nhỏ Đồng Đồng, ngày kết hôn của tiểu nhị nhà họ Quản, và tiếp sau đó, chính là ngày Lục Ninh từ nhỏ đã chơi cùng nhau được coi là giống như đám con trai bọn họ cũng sắp kết hôn rồi! !
Sau khi bị mẹ mình chỉnh lý một trận ném ra ngoài, Đại Pháo chạy đi tìm cô dâu mới để mong được an ủi, đồng thời với bị Chiêm Nghiêm Minh ném ra ngoài giống như vậy, thì nhận được một tin tức tốt.
Cậu ta đem tin tức tốt này cất giấu thật kĩ, cuối cùng giấu không nổi nữa muốn khoe khoang một chút.
"Lục Tử, Ninh Tử kết hôn em là phù rể! !" Khẩu khí kiêu ngạo như vậy.
Ừm.
Ừm.
Ừm.
Tông Chính Hạo Thần, Quản Tử từ nhỏ đã coi Lục Ninh là em gái mà đối đãi thêm vào đó là người anh ruột cùng huyết thống Lục Hạo đồng thời thản nhiên đáp một tiếng.
"Ha ha ha, lần này không đến lượt các anh rồi nhỉ!"
Đại Pháo rung các cơ thịt cười điên cuồng, cảm thấy bản thân mình mặc âu phục thật sự là đẹp trai ngất ngây.
"Pháo Pháo, anh cho rằng cậu không nên vui mừng như thế này, trái ngược lại, vì sao cậu vẫn chưa khóc?" Lục Hạo lắc cốc rượu híp mắt lại.
"Vì sao em phải khóc?"
Đại Pháo không hiểu.
Bọn anh, Lục Hạo chỉ chỉ vào tổ hợp ba người của câu lạc bộ những người đàn ông tốt nói,
"Cậu cảm thấy bọn anh có điều kiện làm phù rể?"
Một câu nói, như một mũi tên vút một cái đâm trúng vào trong tim của Đại Pháo, đúng vậy, mình vẫn độc thân, mình đáng thương không có ai cần! ! Á á á! ! !
Mà đúng lúc Lục Hạo cùng với hai người ở tổ yêu vợ vô tình cười nhạo Đại Pháo, Lương Ngữ Hinh đang ở bên cạnh Lục Ninh.
Ninh Tử. Bây giờ cô có thể phát ra đơn âm đẹp đẽ, hai chữ nói liền cũng có thể không ngắc ngứ nữa.
Chị dâu ~!
Lục Ninh nhõng nghẽo xà vào trong lòng Lương Ngữ Hinh.
Nếu như nói về chuyện kết hôn này, vậy thì Lục Ninh vẫn là tiền bối của cô, không có kinh nghiệm gì để truyền cho cả, chỉ có thể ở bên cạnh như thế này, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, con gái vào lúc như thế này đều sẽ thấp thỏm Lục Ninh tuy bình thường có hơi điên một chút, những cũng vẫn như vậy.
Chuyện kết thân của Lục gia và Chiêm gia là chuyện sớm đã định rồi, kéo dài mấy năm như thế này cuối cùng đã phải thành rồi, khắp cả thành Bắc Kinh dường như đều nhiệt liệt vui mừng.
Lớp trẻ đều kéo gia đình quay về đại viện, chính là vì Lục Ninh giống như cô em gái duy nhất tồn tại trong thế hệ của bọn họ.
Đương nhiên, đối với loại hành vi từ nhỏ đã đem bà xã nuôi dưỡng ở bên cạnh này của Chiêm Nghiêm Minh, dù gì gạo sớm đã nấu thành cơm, vậy thì chẳng có gì cần phải phát biểu bình luận nữa.
Ở trong mắt của thế hệ già, Minh Tử đó là người phải làm chuyện lớn! Bước này đi rất tốt, đi rất tốt!
Còn Lục Hạo cảm thấy, em gái anh sắp gả cho người ta rồi, đến bây giờ trên cuốn hộ khẩu của anh vẫn còn là chưa kết hôn như thế này là rất không phù hợp với hình tượng luôn luôn ổn định của anh.
Buổi tối, đem con trai giao cho đồng chí Lâm Tịch, bản thân mình lao đến bên giường giọng buồn bã nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!