Chương 44: Biểu diễn ảo thuật

Lương Ngữ Hinh đưa Lâm Tịch vào chợ rau, đồng chí Lâm Tịch oai phong lẫm liệt trong đại viện ở Bắc Kinh, trên trời dưới đất không gì không thể, nhưng có điều không có thiên phú trong chuyện bếp núc, nhìn thấy thịt lợn tưởng là thịt bò, chỉ vào chân gà bảo chân vịt, vì để con dâu không phát giác ra, chỉ đành cố nhẫn nhịn, cuối cùng ôm một túi bánh nghìn tầng nóng hôi hổi đi theo phía sau Lương Ngữ Hinh hoàn toàn không phát biểu ý kiến.

Lương Ngữ Hinh căn bản không phát giác ra vấn đề gì, trong lòng nắm chặt tay nhất định phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt mẹ Lục Hạo, bảo chủ hàng thịt cân cho mấy cân thịt ngon, khi móc ví tiền ra trả đột hiên phát hiện bên trong bên trong nhiều ra một tệp màu hồng dầy dầy.

Đúng vào lúc này Lục Hạo gọi điện thoại đến, Lương Ngữ Hinh nhận cuộc gọi, nghe thấy anh hỏi:

"Mua gì rồi? Tiền để vào trong ví cho em cứ lấy dùng đi, lát nữa khi về nhà gọi điện thoại cho anh anh lái xe đến chở đồ cho em."

Chợ rau vốn ồn ào, vì đón tết mà càng thêm náo nhiệt hơn, bên cạnh còn thỉnh thoảng có người đi qua chen đẩy, nhưng giọng nói của Lục Hạo, cô nghe thấy rõ rõ ràng ràng, Lâm Tịch ở bên cạnh miệng ăn bánh cười híp mắt nhìn cô chăm chú, dưới ánh nhìn của trưởng bối, Lương Ngữ Hinh đỏ hồng mặt, cắn môi khe khẽ gõ hai cái vào ống nghe.

Tâm trạng Lục Hạo vui mừng trước khi dập điện thoại nói:

"Mua đồ gì đừng nghe lời mẹ, bà ấy không hiểu đâu."

Lương Ngữ Hinh nghi hoặc nhìn Lâm Tịch, không hiểu? Chẳng phải là rất hiểu sao?

Đồng chí Lâm Tịch cảm thấy chợ rau rất thú vị, đồ ăn vặt cũng rất nhiều, vỗ vỗ tay giải quyết chỗ bánh nghìn tầng, bà chỉ chỉ vào tào phớ trong sạp hàng trước mặt hỏi Lương Ngữ Hinh:

"Tiểu Hinh Hinh con có ăn không?"

Lương Ngữ Hinh nhanh chóng móc tiền ra mua cho Lâm Tịch một cốc tào phớ, Lâm Tịch rất thân thiết ôm lấy cô,

"Tiểu Hinh Hinh à, chúng ta bất ngờ đến có phải là con không vui không?"

Lương Ngữ Hinh làm sao dám! ! Cuống quýt lắc đầu.

Lâm Tịch kiễng cao mũi chân vỗ vỗ vào đầu cô,

"Biết con là đứa trẻ ngoan mà."

Mang theo bàn tay ấm áp của mẹ, vuốt qua tóc của cô, trái tim của Lương Ngữ Hinh thấy áy náy, cháu không phải, bác ơi bác nhìn nhầm rồi.

Lâm Tịch là người phụ nữ rất mạnh mẽ, bã sẽ không chất vấn những điều kia, nên biết là, bà đều đã biết, ở trong thành phố Bắc Kinh, căn bản là không có bí mật, bà cảm thấy cô bé này tốt, vậy chính là tốt.

"Tiểu Hinh Hinh à, sau này chúng ta phải đối xử tốt với nhau, ta và Ninh Tử đều là bạn tốt, sau nay chúng ta cũng làm bạn tốt, con không cần thấy có áp lực, lão nương là người rất tiến bộ!" Lâm Tịch cảm thấy tào phớ ăn rất ngon, múc một thìa bón cho Lương Ngữ Hinh.

Lương Ngữ Hinh rất căng thẳng há miệng ra ăn, trước đây tình cảm của cô và mẹ mình cũng tốt như thế này, chính bởi vì thế này cho nên trong 6 năm nay cô không thể gạt đi được chuyện đó.

Tròng mắt, đột nhiên ướt ướt, nhưng khóc vào lúc sắp năm mới thì rất không tốt lành, Lương Ngữ Hinh kìm nén, khịt khịt mũi, chỉ chỉ vào tiệm bán buôn đồ nấu lẩu, rất nỗ lực nói: Bác… ơi!

Lâm Tịch chầm chậm quay đầu nhìn cô, sau đó xua xua tay,

"Ta chẳng nghe thấy gì cả, sau này gọi mẹ!"

i đến lúc đồ mua nhiều đến nỗi hai người đều không xách nổi nữa đồng chí Lâm Tịch gọi một cuộc điện thoại:

"Lục Tiểu Hạo đến xách đồ cho lão nương! !"

Thực ra Lục Hạo đã đợi ở bên ngoài chợ rau, có điều không đi vào làm phiền công tác cách mạng của mẹ anh.

"Biết rồi, lập tức đến."

Một phút sau, Lục Hạo đón lấy chiếc túi trong tay của Lương Ngữ Hinh cầm cân cân, Còn muốn mua gì?

Lâm Tịch cảm thấy đã tốn sức ở chợ, vậy thì mua nhiều một chút đi, dắt tay của Lương Ngữ Hinh đi dạo một vòng khắp toàn bộ chợ không bỏ sót góc nào.

Lục Hạo cuối cùng kề vào bên tai Lương Ngữ Hinh nói:

"May mà anh đã đến, nếu không chắc chắn em rất mệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!