Lương Ngữ Hinh ở trong căn hộ của Lục Hạo nửa tháng trời không ra ngoài, mà Lục Hạo cũng ở lại nhà nửa tháng trời, cách một ngày dì dọn vệ sinh sẽ đến làm việc nhà và chuẩn bị đồ ăn, Lục Hạo thông thường đều ở trong thư phòng, thỉnh thoảng bưng cốc nước cho Lương Ngữ Hinh, có lúc quá yên tĩnh, cũng sẽ vô vị đem đồ gì đó ở bên cạnh tay ném xuống đất sau đó nhặt lên, còn không quên hiện diện ở trước mặt cô gái:
"Làm em giật mình rồi? Vừa rồi trượt tay rơi bút."
Mỗi lần làm như thế này, Lương Ngữ Hinh chỉ ngẩng đầu, xa xăm nhìn một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách của mình.
Lục Hạo cảm thấy, bây giờ nếu anh chỉ đi qua trước mặt Lương Ngữ Hinh em em cũng sẽ không có phản ứng nhỉ! !
Sau đó, theo nguyên tắc nghiêm ngặt theo đuổi sự thực của nhân viên nghiên cứu, Lục Hạo thử một lần.
Đang giữa đông, điều chỉnh nhiệt độ trong căn phòng tăng lên, khi xác nhận Lương Ngữ Hinh ở trong phòng ngủ, Lục Hạo rất tùy ý đi vào trong phòng tắm, sau đó, rất tùy ý tắm rửa trong tình huống không mang quần áo đi tắm thay, hơn nữa không thèm quan tâm đến chỗ khăn tắm màu trắng xếp gọn gàng bên cạnh, cuối cùng, rất tùy ý đi ra ngoài.
Trần như nhộng chống tay mạng sườn đứng 5 phút, cô gái trên giường căn bản không có phản ứng, Lục Hạo cảm thấy, vấn đề là cô gái em cũng không thèm ngẩng đầu nhìn anh.
Thời khắc điều chỉnh phương án kế hoạch, Lục Hạo dựa vào bên tường đổi một tư thế, một tay nghịch tóc, ho một tiếng, hắng hắng giọng.
Cuốn sách trên tay Lương Ngữ Hinh này vốn dĩ sắp sửa đọc đến chỗ then chốt nhất, nghe thấy tiếng của Lục Hạo cảm thấy thật ồn! Lật một trang giấy ở trong tay.
Được thôi, nhân viên nghiên cứu khoa học ưu tú là có phẩm chất kiên trì không ngừng nghỉ, Lục Hạo cảm thấy, năm đó khi anh làm mấy công trình rất lớn ở trong phòng thí nghiệm trước nay không có gì không xử lý được!
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ ! ! ! ! ! !"
… Lương Ngữ Hinh cảm thấy, ngay cả lao phổi cũng không ho giống như Lục Hạo thế này nhỉ! ! !
Đang chìm đắm trong những câu chữ tinh tế ngẩng đầu lên 1 phút, Lương Ngữ Hinh cảm thấy bản thân mình bắt buộc phải cho người đàn ông này một chút ánh mắt quan tâm, nếu không thì anh ấy thật sự sẽ giống trẻ con làm ồn mãi không thôi.
Nhưng mà, chính vào một giây này, thứ cần nhìn thấy cũng sẽ không bỏ lỡ, ánh sáng vô cùng đầy đủ, muốn tránh đi cũng không có khả năng.
Lục Hạo rất kiêu ngạo, nhìn đi nhìn đi nhìn đi, anh không thu tiền Lương Ngữ Hinh em không cần khách sáo! !
Lương Ngữ Hinh không kịp thu lại ánh mắt đập trúng vào cặp mắt nhỏ dài sâu thẳm lóe lên ánh sáng kia.
Nhiều sự việc căn bản là chẳng thể ẩn giấu nổi, chỉ cần nhìn vào mắt của em, anh liền biết. Lục Hạo cười, bởi vì nhìn thấy lông mày của Lương Ngữ Hinh hơi nhíu lại, gò má đỏ hồng.
Nhìn đi, Lương Ngữ Hinh bây giờ em vẫn biết tức giận biết thẹn thùng, những ngày này chỉ là không chịu để ý đến anh thôi, là đang giận anh phải không!
Lục Hạo lắc chú chim lớn có chiếc bớt màu đỏ của anh muốn giở trò lưu manh đi đến bên giường, mỗi một bước đi chú chim lớn liền tự động ngóc đầu lên một chút, Lương Ngữ Hinh không phải không thể tránh được, có điều, mắt dường như bị ánh mắt của anh tóm chặt, chuyển không đi, chìm sâu vào cái bẫy, chỉ có thể bị bao vây.
Thế là, khi Lục Hạo quỳ ngồi ở trước mặt cô duỗi tay ra ôm lấy cô, Lương Ngữ Hinh vẫn không thể di chuyển mắt đi.
Tâm trạng Lục Hạo vô cùng tốt, khom eo cúi đầu hôn lên gò má đỏ hồng, lòng bàn tay giữ chặt cứng sau gáy của Lương Ngữ Hinh, từng chút từng chút liếm qua bờ môi hồng mang theo vị ngọt của cô gái.
Ngón tay của Lương Ngữ Hinh bám chặt lấy bìa cuốn sách, nụ hôn đầu tiên trong bao nhiêu ngày nay, cảm giác có chút kì lạ, giống như là người đi đường khát nước đã đợi rất lâu, giờ đang được uống thoải mái ở ốc đảo.
Cô đang chờ đợi sự phổ độ của Lục Hạo.
Lục Hạo mơn man bờ môi của cô, mang theo một chút xíu ý trách cứ nói:
"Anh đã cởi hết rồi Lương Ngữ Hinh vì sao em có thể không có phản ứng! !"
Trong lòng, đột nhiên rất muốn cười, lại có thất tình lục dục rồi, quay lại nhân gian rồi, biến thành giống con người.
Dẫn tay của cô gái, đưa đến giữa chân, cầm lấy không chịu thả ra, bản thân mình khe khẽ thở dốc, Lục Hạo nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh, tay của cô nắm lấy cái kia của anh.
Không thích?
Lục Hạo biết cô gái này sẽ phản kháng, ngay cả quãng thời gian đẹp nhất của bọn họ, anh cũng không bảo cô làm qua sự việc này, bởi vì trân trọng, bởi vì cảm thấy ngày tháng còn dài sẽ còn có cơ hội.
Mà một khi nắm lên, Lục Hạo liền hối hận, âm thầm nguyền rủa trong lòng, khi đó anh chính là một tên ngốc thì mới bỏ qua cho Lương Ngữ Hinh em! !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!