Không chỉ là Hạo Tử, bản thân Lục Hạo cũng hoảng rồi, Lương Ngữ Hinh em đã khóc ở trước mặt anh khi nào? Bây giờ ấm ức như thế này trong lòng anh rất không thoải mái, là lỗi của anh, không bảo vệ được tốt cho em.
Lâm Tịch thấy có chút kì lạ chẳng hiểu gì cả,
"Cô gái ta đâu có mắng cháu đánh cháu đâu cháu khóc cái gì? Lục Hạo con làm rõ mọi chuyện cho lão nương đi! ! Lão nương còn chưa kịp nói chuyện con đã xông đến rồi, thế nào, là muốn đánh nhau với ta sao? Đến đi, đến đi ai sợ ai chứ! !"
Vừa nói như thế này, Lương Ngữ Hinh lại thấy có lỗi không biết nên làm như thế nào, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng bộ dạng mặt mũi ấm ức đó thật sự khiến Lục Hạo rất muốn đem phá dỡ cả con đường này đi.
Hạo Tử từ trên người của bố bò xống ôm lấy chân của mẹ hoảng loạn bất an, cậu không thích bà nội này, lần trước thì đánh bố, bây giờ lại khiến mẹ khóc.
Nước mắt của Lương Ngữ Hinh không cầm được, đã rất lâu rồi chưa từng khóc như thế này, lã chã chảy xuống, cặp mắt to to đỏ ửng.
Trái tim của Lục Hạo, co thắt lại méo mó, cuối cùng, đem lão thái thái trước mặt ôm ngang ra, Lâm Tịch ở trong lòng con trai đánh trả mãnh liệt, một đôi nắm đấm đập lên đầu lên ngực, vùng vẫy đòi xuống.
"Mẹ, thực hiện nguyện vọng của mẹ, con trai ôm công chúa mẹ thấy thế nào?" Lục Hạo hít thở sâu, tránh lé cú đấm khua đến của Lão thái thái, kính lủng liểng treo trên sống mũi, đi về Broom.
Quản Tử đáng thương nằm đó cũng trúng đạn, rõ ràng là ở trong tầng hai xem kịch nhưng bị bắt quả tang tại hiện trường, Lục Hạo một chân đá cửa, áo sơ mi trên người cũng bị Lâm Tịch xé rách ba chiếc cúc, khẩu khí bình tĩnh trước nay chưa chưa từng có, anh nói:
"Quản Tiểu Nhị, xem có vui vẻ không? Chuẩn bị chiếc xe cho mẹ tôi."
Bình tĩnh như thế này, khiến Quản Tử vô cùng căng thẳng, toi rồi toi rồi, Lục Tử muốn giết người rồi.
Phía cửa truyền đến một tiếng huýt sáo đẹp đẽ lảnh lót, hai mắt Quản Tử mông lung chạy qua đó lao vào trong lòng bà xã nhà mình, Liên Dịch nặng nề đập một cái vào đầu của anh ta giận dữ nói:
"Anh đứng nhầm bên rồi em không cần anh!"
Lục Hạo gật đầu cảm ơn với Liên Dịch, nói một câu
"Giúp anh trông chừng một chút", ôm mẫu hậu bệ hạ nhà mình lên chiếc xe phân phối lớn của Liên Dịch.
Nhưng mà, lên chiếc phân phối lớn rồi đồng chí Lâm Tịch lại không giẫy giụa nữa, Lục Hạo liếc một cái,
"Cảm động? Mẹ, hôm nay mẹ lời quá rồi."
Đồng chí Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình là bởi vì mê lực của phân phối lớn quá mạnh mẽ mà an phận giữ mình, dù gì, nếu như còn giãy giụa, vậy thì không thể ngồi nổi lên xe rồi, á, chiếc xe này rất mới, lão nương thử một chút!
Lục Hạo khe khẽ thở phào một hơi, nhìn nhìn cậu nhóc và cô gái vẫn còn đứng ở đó, trong lòng lại chùng xuống, quay người, lên xe, lái chiếc phân phối lớn lái đi nhanh như bay.
Lâm Tịch ngồi ở phía sau con trai hưởng thụ gió và tốc độ tối đa, trong lòng thoải mái, sinh đứa con trai lớn như thế này đến hôm nay cũng coi như có chút tác dụng rồi!
Lục Hạo lái xe đi nhanh như máy bay, trên đường xe chạy vạch ra một đường trơ tru như nước chảy, đương nhiên, tiếng bấm còi bất mãn phía sau cũng vẫn rất chói tai, nhưng mà Lâm Tịch là ai, bà hung dữ quay đầu ngườm một cái, trong miệng chửi nói:
"Trong thành phố cấm bấm còi cậu có hiểu hay không đó! ! ! Cẩn thận tôi gọi Tông Chính Hạo Thần bắt cậu lại! !"
Đương nhiên, nói xong một câu bà cũng đã chẳng nhìn thấy tài xế vừa mới bấm còi đâu nữa rồi.
Đến cửa của khu quân sự, sớm đã có lão đại của Quản gia đứng ở cửa đợi, Lục Hạo không có thời gian vào trong, mà lão đại của Quản gia là phụng mệnh nhất định phải đưa lão thái thái vào trong, hơn thế nữa, đường đường là binh đặc chủng, bị một lão thái thái nhỏ bé chạy mất trong tay hai lần, loại sự việc này tuyệt đối không được cho phép xảy ra!
"Mẹ, mẹ vào trong trước đi, người hôm nay đã nhìn thấy rồi, những thứ khác đừng có nhúng tay vào."
Lâm Tịch rõ ràng không nguyện ý, hai tay chống eo muốn tranh biện một hồi, nhưng Lục Hạo nói:
"Thỏa mãn tâm nguyện của mẹ đi xe phân phối lớn hóng gió một lượt rồi, mẹ, mẹ hãy nghỉ ngơi đi, quay về đừng có nói cho bố con."
Nói đến ông lão nhà mình, Lâm Tịch liền có chút do dự, ông lão đó nếu như biết hôm nay lão nương đi hóng gió như thế này chắc chắn lại sẽ càu nhàu, bỏ đi, vẫn là đừng có nói cho ông ấy biết thì tốt hơn.
Gật gật đầu, Lâm Tịch nói:
"Lục Tiểu Hạo, nhà chúng ta không vứt bỏ, cô ấy sợ cái gì? Hôm nay mẹ thấy rồi, là một cô gái tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!