Chương 32: Một chiếc giường nhỏ

Ánh mắt của Lương Ngữ Hinh và Lục Hạo chiến đấu trong không khí, phát ra tiếng vang rẹt rẹt, sau đó Lục Hạo đặt chú gấu cụt đuôi béo ở trên người xuống, để con trai nằm ở bên trái, còn mình lật người một cái, nhảy qua cơ thể của con trai, xán gần đến chỗ Lương Ngữ Hinh một tay tóm vào người cô trong lòng ôm lấy.

Mùa đông đã đến rồi, đêm khuya, có một thân thể nóng như lửa ở trong chăn ôm lấy bạn, với tình hình trước mắt mà nói, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình rất khó đẩy Lục Hạo ra.

Lục Hạo cũng cảm thấy, loại sự việc đẩy ra này, tuyệt đối là không có khả năng!

"Tiểu Ngữ hôm nay anh sẽ ngủ ở đây, là con trai nói sáng sớm ngày mai muốn thức dậy cùng với anh." Vô sỉ xỏ lá lại nhõng nhẽo, Lương Ngữ Hinh rất muốn mệnh lệnh cho bản thân mình không được nghe hiểu nghĩa bóng trong lời nói của Lục Hạo, nhưng bất lực, điều này là không thể nào.

"Đêm qua anh không ngủ cùng, em nhìn xem đã có quầng thâm quanh mắt rồi, nhớ anh rồi?" Lục Hạo duỗi tay vuốt qua dưới mắt của cô, kèm theo câu đùa.

Thế là, cô nghĩ, vậy em đến phòng khách ngủ là được rồi, giãy giụa, tuy trong lòng có một góc nhỏ rất muốn được ôm như thế này.

Lục Hạo cảm nhận thấy động tác của cô gái trong lòng, lật người một cái, ép lên cơ thể Lương Ngữ Hinh, dùng trọng lượng của mình, đang cảnh cáo cô, sau đó rất nhanh, vùi đầu xuống, hôn thật sâu, phóng thích toàn bộ sự nhẫn nhịn của hôm qua.

Lương Ngữ Hinh bị trấn định, con trai đang ở bên cạnh người, cô đến nghiêng mặt nhìn cậu nhóc một cái cũng không được, bị kẹp chặt cứng phần đầu, bị bức há miệng ra, bị hôn mãnh liệt.

Môi lưỡi quấn quýt, Lục Hạo cố ý phát gia tiếng vang ướt át, không lớn tiếng, nhưng ở trong phòng ngủ yên tĩnh, lại vô cùng kích thích thính giác.

Khuôn mặt đỏ lên một nửa của Lương Ngữ Hinh, khi Lục Hạo đem chiếc áo ngủ nhung màu san hô của cô từ phần eo kéo lên trên thì đỏ hết toàn bộ.

Lục Hạo nhịn cả một ngày, chờ đợi chính là thời khắc này.

Lương Ngữ Hinh dùng tay ép giữ, ngườm to mắt khuôn mặt vừa thẹn vừa không dám tin.

"Con trai ngủ say rồi, không sao cả." Lục Hạo nói như vậy.

Cái gì gọi là không sao cả! ! ! Lương Ngữ Hinh hung dữ đập một cái lên người Lục Hạo, kết quả tay còn chưa kịp rút lại thì bị tóm rồi, không những không giữ được trận địa của mình, trái lại bị Lục Hạo giở trò lưu manh đưa lên eo của mình, người đàn ông đó còn thì thầm bên tai cô:

"Tiểu Ngữ, em vuốt ve anh, giống như là trước kia đi."

Trước kia… lúc Lương Ngữ Hinh còn chưa kịp phản kháng bị người đàn ông ở trên người một tay cởi áo ngủ ra.

Thời gian yêu nhau ngắn ngủi của bọn họ là vào mùa xuân hè đẹp đẽ nhất trong một năm, khi thời tiết bắt đầu nóng lên, Lục Hạo đã nắm chắc cô gái này, ở phòng anh, ở trên giường của anh, hai người đều nóng đến mức toát mồ hồi Lục Hạo lại có thể cứ luôn dính lấy Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh muốn lùi, cô cảm thấy mình ra mồ hôi rồi, như thế này chắc chắn rất không tốt, nhưng Lục Hạo chặn cô ở trên giường không còn đường có thể lui, cho nên, cô liền dùng tay đẩy anh, còn xấu hổ nhỏ tiếng cầu xin:

"Anh, anh dậy một chút đi… nóng…"

Lục Hạo ừm một tiếng,

"Nóng thì không cần đắp chăn nữa!"

Đây là sự việc khiến người ta cảm thấy vui sướng nhiều như vậy! Giữa ban ngày ban mặt, thời tiết lại nóng đến mức có thể danh chính ngôn thuận không cần đắp chăn nữa, quá tốt rồi!

Nhưng vừa nói thế này, Lương Ngữ Hinh lại không chịu, Không được!

Vốn dĩ giữa ban ngày ban mặt hai người trần như nhộng ôm lấy nhau đã rất xấu hổ rồi, vào lúc thế này không thể không có chăn được! !

Thế là, hai người đang rúc ở trong chăn vì một chiếc chăn mà nổi nên tranh chấp, Lục Hạo thì không đi chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mát hơn mấy độ.

Lương Ngữ Hinh vừa nóng vừa ướt, mồ hôi ở góc trán cứ như vậy mà chảy xuống, Lục Hạo còn nghe thấy cả tiếng nước miếng của mình, đưa tay của cô đến trên thắt lưng của mình nói:

"Chỗ này của anh mát, em vuốt ve cho anh."

Tình yêu của lúc đó, mang theo kích động, mang theo sự trẻ trung, mang theo màu hồng phấn, điều này khiến trong những ngày tháng của 6 năm sau này Lục Hạo đều cảm thấy đầu óc của mình năm đó nhất định là có vấn đề rồi, nếu không, làm sao một cô gái như vậy, anh lại để biến mất như thế này?

Cho đến bây giờ, trong lòng của Lục Hạo thực sự đang ôm cô gái này, bên cạnh, còn có một cậu nhóc chỉ thuộc về hai người bọn họ, anh mới chắc chắn, Lương Ngữ Hinh, em đúng là thực sự tồn tại trong thế giới của anh, hơn thế nữa vẫn luôn tồn tại, 6 năm này trước nay chưa từng mất đi.

Tay của Lương Ngữ Hinh đặt ở trên eo của Lục Hạo, vẫn là loại cảm giác như trong kí ức của cô, gầy săn chắc, nhưng vuốt dọc theo kết cấu có thể sờ được các đường cơ thịt.

Tiểu sắc nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!