Chương 31: Bố con đồng tâm

Đương nhiên, xin bỏ qua chuyện Lục Hạo tự động tự phát khá là phối hợp ôm lấy bụng bị thương đổ lên trên sofa, đồng thời đỡ lấy chiếc mông của con trai không để cậu ngã xuống.

Đánh đi, để con đánh một trận đến hết hứng, Lục Hạo cảm thấy, tiểu tử con hôm nay nếu như không đến đánh một trận như thế này con cũng chẳng phải là con trai ta!

Lục Ninh sắp rớt cả cằm xuống đất rồi, rúc vào trong lòng ông xã tương lai nhìn anh trai mình bị con trai đánh còn cười hớn hở.

Quản nguyên soái rất tán thưởng, cắn một miếng táo nói:

"Ừm, rất có tư chất mà, thể chất cũng không tồi à, sau này cùng lão đại nhà mình, học Quân Thể quyền hai năm trước, sau này nhóc con cháu sẽ có thể lên núi đánh hổ đó!"

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử thở dốc mặt đỏ bừng bất động rồi, nắm đấm hạ xuống, liền nhìn Lục Hạo chằm chằm.

Lòng Lục Hạo run rẩy, con trai à, con muốn đánh ta cũng để con đánh rồi, bây giờ con lại ra chiêu nào đây?

Sau đó, tất cả mọi người níu lưỡi, cậu nhóc lại khóc, ôm lấy cổ của Lục Hạo, cả cơ thể nghiêng vào trong lòng anh, cậu bé nhỏ xíu bé tẹo, nhệch mồm ra liền khóc hu hu, bình thường nói chuyện lảnh lót, khóc lên càng vang lên khắp cả khu vực quân đội.

Quản nguyên soái cười he he vui mừng,

"Hạo Tử à, đau lòng cho bố rồi à!"

Trái tim của Lục Hạo, mềm đến cực điểm, đem nắm đấm nhỏ của cậu nhóc cầm lên đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, nhỏ giọng dỗ dành nói:

"Con trai tay của con đau rồi phải không? Nào bố thổi cho con."

Toàn thế giới này, bị con trai đánh rồi còn thổi thổi giúp thế này xem ra cũng chỉ có một mình ông bố giống như Lục Hạo đây thôi.

Hạo Tử chảy hai dòng nước mũi cặp mắt to mờ mờ bộ dạng trông đáng thương, cậu vừa khóc vừa nói vừa nấc:

"Hu hu… hự! Lục Hạo Lục Hạo cháu ghét chú! ! Chú đã không để ý đến cháu còn khiến cháu tức giận! ! Cháu đánh chú! ! Chú… cháu đánh chú! ! Sau này chú không được vứt cháu lại chạy một mình nữa! ! Hu hu… có đau không… hự! Hu hu… Hạo Tử nhớ chú rồi… hu hu… chú thơm cháu đi! !"

Hạo Tử nói vứt cháu lại chạy một mình chính là nói Lục Hạo đem cậu giao cho Lục Ninh trong thời gian không đến một ngày, Hạo Tử sau khi nghe thấy tin tức mình có người bố này lại không nhìn thấy bóng dáng của Lục Hạo đâu trong lòng đương nhiên sợ hãi, trái tim nhỏ bé, hoảng hốt bất an, nhưng Lục Hạo nghe thấy trong lòng có cảm giác rất là khó tả, ta làm sao có thể còn vứt bỏ con nữa?

"Con trai con là nam tử Hán phải không?"

Lục Hạo có cảm giác cay đắng, ôm cậu nhóc mềm mềm ở trong lòng chặt hơn một chút, hôn hôn lên tay của cậu.

Vâng. Hạo Tử gật đầu kèm tiếng khóc nấc,

"Mẹ nói con là nam tử Hán!"

"Chúng ta đều là nam tử Hán, cho nên chúng ta nói chuyện một chút." Lục Hạo nói.

Nói chuyện gì? Hạo Tử khịt mũi, bắt đầu duỗi tay xoa xoa lên chỗ vừa đồi nắm đấm của cậu đánh đến ở trên người Lục Hạo.

Lục Hạo cầm giấy ăn lau nước mắt nước mũi cho con trai,

"Trước tiên không được khóc, nam tử Hán không khóc, con trai con thật là mất mặt."

Con trai, từ ngữ này, là lần đầu tiên Hạo Tử nghe thấy, mẹ không thể nói chuyện, bây giờ tốt rồi, cậu có một người bố, ông còn đẹp trai hơn cả bố của Tiểu Mễ, biết xoa đầu của mình gọi con trai! !

Dường như, cũng không có gì đáng khóc nữa rồi, Hạo Tử cảm thấy, ngày hôm nay bản thân mình đã lớn lên rồi là một nam tử Hán chân chính rồi.

"Con trai, trẻ con bây giờ đều phát triển sớm, hơn nữa con cũng đã đang yêu đương với Tiểu Mễ ở tầng trên rồi, chắc là có thể hiểu được tâm trạng của bố chứ?" Lục Hạo hỏi như thế này, anh hoàn toàn tin tưởng trình độ tiếp nhận của thế hệ 0x bây giờ.

"Bố là bố con vì sao còn phải yêu đương? Bố mẹ của Tiểu Mễ không yêu đương nữa."

Cậu nhóc bây giờ đã học theo Lục Hạo, muốn nói thì nói thôi, mình là nam tử Hán mà!

"Gọi một tiếng bố ơi nghe thử trước." Lục Hạo tuy chỉ là nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Trời biết được, lúc này tim của anh đập nhanh thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!