Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạo Tử không cần đến trường mẫu giáo, từ sớm đã thức dậy rồi, ôm chiếc bụng nhỏ từ trên giường nhảy xuống đi đến cạnh chân của Lương Ngữ Hinh nói:
"Mẹ ơi mẹ ơi, Hạo Tử đói rồi!"
Có vất vả nhiều hơn nữa cũng không thấy khổ, bởi vì có một cậu nhóc, lúc ngủ dậy khuôn mặt đỏ bừng bừng, biết hét đói biết cuốn lấy bạn, như thế này, thì điều gì cũng có thể vượt qua được.
Lương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào trứng vẫn đang luộc ở trong nồi biểu thị, ăn trứng có được không?
Hạo Tử hếch mũi lên hít hít hương thơm, gật gật đầu, con ngươi đen đảo đảo, hỏi một câu:
"Mẹ ơi, hôm qua Lục Hạo bị mẹ chú ấy đánh đó, sau này có thể để chú sống cùng với chúng ta được không? Hạo Tử rất yêu chú ấy."
Trước khuôn mặt ngây thơ của con trai Lương Ngữ Hinh không biết nên trả lời như thế nào, thực ra, có vài chuyện, đều là người lớn nghĩ quá nhiều rồi.
Mà cửa nhà được mở ra, Lục Hạo dẫn người đi vào.
Hinh Hinh!
A a u u!
Người đến, là Đồng Tiểu Điệp ôm theo tiểu tử béo nhà mình, cậu nhóc béo trong lòng cô ấy vẫn rất hiểu chuyện biết chào hỏi.
Lương Ngữ Hinh nghĩ, vừa sáng sớm mọi người đã đến rồi? Còn may buổi sáng tôi luộc nhiều thêm mấy quả trứng nữa, ồ, con trai cô mập quá đáng yêu quá!
Hạo Tử nhìn thấy Lục Hạo, liền nhào đến, gọi Lục Hạo Lục Hạo.
"Hinh Hinh à, bọn mình đến chơi với cậu đó! Hạo Tử cháu phải gọi dì là dì xinh đẹp đừng có quên mất đó, đây là Tiểu Đồng Đồng nhà dì, hai cháu chơi với nhau có được không?"
Lương Ngữ Hinh nghĩ trong lòng, mọi người, vì sao phải đến chơi với tôi? Lát nữa tôi phải ra cửa tiệm hoa làm thế nào?
Cô không biết, cũng không thể tưởng tượng được, Đồng Tiểu Điệp rốt cuộc vì sao lại đến, chính là giống như cô không biết, lát sau, còn có rất nhiều người muốn đến, giống như vệ sĩ bảo vệ cô, vì để giữ lời hứa với cô, cho cô một không gian.
Mở cửa tiệm gì đó, trước khi người bạn tốt vẫn chưa rời đi, Lục Hạo sẽ không cho phép.
Lục Hạo đi đến nói với Lương Ngữ Hinh:
"Hôm nay không thể cùng nhau ăn sáng, anh phải đi tìm mẹ anh một chuyến."
Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, nhưng không ngờ được Lục Hạo lại véo véo gò má của cô trêu chọc nói:
"Vì sao trông biểu cảm lại không nỡ rời? Anh sẽ nhanh chóng quay về."
Đồng Tiểu Điệp đặt con trai xuống sofa, rất phối hợp che mặt lại, từ khe ngón tay lén nhìn, sau đó quay đầu, Đồng Đồng nhà mình cũng học theo bộ dạng của mẹ đưa bàn tay nhỏ toàn thịt lên che mặt đi, có điều cậu không biết còn phải nhìn trộm, kết quả Đồng Tiểu Điệp cười đổ xuống sofa.
Lương Ngữ Hinh đỏ ửng mặt tránh khỏi tay của Lục Hạo, mắt ngườm một cái, ý nghĩa làm vừa mới sáng sớm anh đừng có động tay động chân! !
Ai biết được Lục Hạo còn xán đến, ở giữa chen vào là Hạo Tử từ sớm đã đến ôm lấy chân anh nói:
"Buổi tối về nhà có thể động tay động chân không?"
Đoàng, mặt đỏ rồi, Lương Ngữ Hinh quay người đi rót nước uống cho Đồng Tiểu Điệp, Lục Hạo gọi một tiếng:
"Tiểu Ngữ cho anh một tấm ảnh của Hạo Tử, anh mang đi làm kim bài miễn chết!"
Lương Ngữ Hinh đương nhiên biết là ý nghĩa gì, bắt đầu lật tìm ảnh, muốn chọn ra một tấm con trai cười ngọt ngào nhất đẹp trai nhất để tránh cho Lục Hạo lại bị cái tát nữa.
Lục Hạo cũng đi đến cùng, nhìn nhìn cuốn album đầy ắp, duỗi tay ra lấy một chiếc nói:
"Tấm này đi, buổi tối về nhà cùng nhau xem ảnh của con trai có được không? Khi còn nhỏ con còn mập hơn cả tiểu tử béo nhỉ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!