Dưới ánh mắt khinh bỉ kèm mong muốn xem náo nhiệt của anh em Đại Pháo liền thấy áy náy rồi, cậu ta thật sự sai rồi, không nên thông gió báo tin.
Nhưng mà, đồng chí Lâm Tịch đã coi Đại Pháo mà đồng chí cách mạng kiên định rồi, kéo lấy không buông tay, khéo léo dẫn dắt từng bước hỏi:
"Pháo Pháo à, cháu ngoan nhà dì bây giờ đang ở đâu vậy? Cháu yên tâm mạnh dạn nói cho dì biết, dì chịu trách nhiệm cho cháu đến cùng! !"
Đại Pháo lúc này kiên định ưỡn cao ngực lên, rất có trách nhiệm giống như là tiên phong cách mạng không sợ người xấu bức vấn, mắt trừng lên một cái, nói: Cháu không biết!
Sau đó, Tông Chính Hạo Thần cười với cậu ta duỗi tay ra đưa lên cổ làm một đường cắt, Quản Tử cũng cười đểu ngã lên người bà xã nhà mình.
"… Dì à, dì thân làm một người ưu tú thì không nên nói lời lừa cháu, cháu nói ra hết những điều này anh Hạo Tử cũng sẽ không tha cho cháu! ! Cháu là anh em tốt của anh Hạo Tử cháu dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nói!"
Đại Pháo rõ ràng bị sắc mặt của Lâm Tịch dọa cho không nhẹ, lồng ngực thở phập phồng lên xuống, nhưng lời đẹp đẽ vẫn phải nói ra.
Hành vi nịnh bợ rõ ràng của cậu ta lúc này chẳng qua cũng là vì để sau sự việc Lục Hạo xử lý nhẹ nhàng.
Thần kì đó là, Lâm Tịch không những không tức giận, trái lại còn cười, cười đến mức mọi người run rẩy một trận.
Rất tốt! Bà còn khen Đại Pháo một câu, duỗi tay ra vỗ vỗ vào cơ ngực của Đại Pháo biểu thị tán thưởng.
Thân thể to lớn của Đại Pháo run đến mức giống như lá rụng mùa thu, cậu ta cảm thấy chân mềm, ngực tức, đầu choáng.
Lục Hạo vừa muốn tiến lên nói chuyện, liền nghe thấy Lâm Tích vẫy tay một cái, lấy điện thoại từ trong túi ra, hơn nữa còn cười vô cùng vui vẻ, bà ta nói:
"Ha ha ha ha, đã biết những tên nhóc các người không thể dựa dẫm được mà! Vẫn là phải để con trai ta xuất mã, một đấu hai!"
Mọi người im lặng, hóa ra chúng tôi là những tên nhóc.
Lục Hạo im lặng, mẹ à, con trai mẹ là con đang ở đây mà!
Chọn ra số điện thoại gọi đi, Lâm Tịch gọi một tiếng thân thiết: Con trai ơi!~
Mọi người run rẩy hai cái, da gà rơi khắp đất.
Lục Hạo đã biết chuyện lớn không tốt.
Sau đó, mọi người liền cười, Lục Tử cậu cũng có ngày hôm nay à, mẹ ruột của mình tìm người khác làm con trai.
Lâm Tịch vừa hiền hòa nói chuyện với con trai trong điện thoại, vừa dùng ánh mắt ngườm một đám nhóc con, Quản nguyên soái ngồi bên cạnh, bởi vì ông không thuộc vào nhóm người biết chuyện không báo, không bị liên can.
Lục Hạo vào một khắc cuối cùng cướp lấy điện thoại của Lâm Tịch, một tay ngăn chặn mẫu hậu bệ hạ một tay đem mở loa ngoài điện thoại ném cho Đại Pháo ở trước mặt.
Đại Pháo đứng sững sờ, nghe thấy Lục Hạo lớn tiếng quát:
"Minh Tử cậu làm rõ ràng xem bản thân mình đứng ở bên nào! !"
Đầu kia truyền đến tiếng yếu ớt nói:
"Đương nhiên đứng ở bên của mẹ ruột tôi đây."
… Mọi người hiểu rõ rồi, ồ, con rể chính là nửa con trai mà, Minh Tử chỉ hận là không thể ôm lấy chân của đồng chí Lâm Tịch ngày ngày gọi mẹ nhỉ!
Minh Tử cậu ở đâu?
Ở cùng với Ninh Tử.
Ý trong lời này là, mẹ ơi, chẳng mấy chốc là sẽ đem cháu ngoan của mẹ đến mẹ đợi đó nhé!
Lục Hạo thật sự rất hiếm khi phát hỏa, nhưng bây giờ anh bị chơi một vố rất khó chịu, sự việc anh đã đồng ý với người phụ nữ của anh, anh làm sao có thể nói mà không giữ lời! !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!