Chương 24: năm làm hòa thượng

Đợi đến khi giày vò xong đêm cũng đã khuya rồi, Lục Hạo lúc này mới muốn hỏi một câu:

"Con trai đi đâu rồi?"

Lương Ngữ Hinh đỏ hồng mặt đột nhiên mở trừng to mắt lên, thôi chết rồi! ! Con trai! ! !

Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh em bây giờ thật sự là giống cô bé mà con trai xem được trong phim hoạt hình, mắt vì sao lại to như thế này! ! Trên mặt có bôi phấn sao?

Lục Hạo khẽ cười, bò dậy khỏi giường, Con trai ở đâu?

Lương Ngữ Hinh ôm lấy chăn bông duỗi ngón tay ra chỉ chỉ lên trên trời, Lục Hạo liền biết, con trai nhà anh đi tán gái rồi.

"Anh lên trên đón con?"

Lục Hạo đeo kính lên mặt, quỳ ở trên giường mặc áo lên, trên chân trống trơn trơn, chẳng mặc gì cả.

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo thực ra anh có thể mặc quần vào trước được không? Anh là thật sự bắt nạt em không biết nói phải không? ! ! !

Lục Hạo nói:

"Quần của anh không tìm thấy đâu, vừa rồi em ném quần của anh đi đâu vậy?"

Lương Ngữ Hinh cự tuyệt trả lời, rõ ràng chính là anh tự mình cởi quần ra em làm sao biết được ở đâu! !

Sau đó, Lục Hạo nói:

"Ừm, ngày mai anh mang nhiều thêm mấy chiếc đến để thay giặt, để tránh tình hình kiểu này không có quần mặc."

… Lương Ngữ Hinh hung dữ ngườm anh, muốn nhào đến đó cắn cho mấy cái để xả giận.

Lục Hạo áp sát lại rất gần, xoa rối mái tóc của người phụ nữ,

"Tiểu Ngữ, em muốn cắn anh?"

… Lương Ngữ Hinh cảm thấy, đúng là cô không bắt buộc phải nói gì, người đàn ông này thật sự là hồ ly.

Cuối cùng, Lục Hạo từ trên sofa trong phòng khách lôi ra được quần dài của anh còn vung vẩy lắc lắc đi đến trước mặt Lương Ngữ Hinh cho cô xem, nói:

"Ướt quá rồi, làm thế nào nhỉ?"

Cái gì mà làm thế nào chứ! ! ! Lục Hạo bên ngoài trời đổ mưa to anh đừng có định vô lại với em! ! !

Lục Hạo lại cười, phủ qua đó hôn môt cái lên khóe miệng của Lương Ngữ Hinh,

"Mẹ của con trai, ở nhà đợi nhé, anh đi đón con trai về nhà."

Lục Hạo của tối nay đặc biệt nhiều lời, Lương Ngữ Hinh vùi vào trong gối sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa liền nhảy bật dậy, khi từ trên giường xuống cặp chân có một trận không thoải mái, cố chịu đựng mặc quần áo vào, đi đến phòng khách.

… Tình trạng trước mặt thực sự là quá không thích hợp để trẻ con về nhà.

Áo lót của mẹ treo trên chỗ vịn tay của sofa, quần lót treo trên giầy của bố, bố… bố quần lót của bố vì sao không mặc vào! ! !

Sau khi ôm cậu nhóc về nhà, Lục Hạo biểu thị,

"Quần lót ướt quá rồi anh không muốn mặc, không thoải mái."

Hạo Tử dụi dụi mắt làm thế nào cũng chẳng mở mắt ra nổi gọi mẹ một tiếng, bò lên trên vai của Lục Hạo há chiếc miệng nhỏ ra tiếp tục ngủ, Lương Ngữ Hinh thương yêu xoa xoa gò má của con trai, duỗi tay ra muốn đón lấy.

Không ngờ rằng, Lục Hạo ngăn lại một cái,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!