Rất tốt, Lục Hạo cảm thấy, anh khiến em vui vẻ rồi vậy thì anh cũng muốn vui vẻ một chút.
Trời nắng rực rỡ, phòng khách nhỏ nhỏ, Lương Ngữ Hinh tiến thoái lưỡng nan, bị vây lại trong lòng Lục Hạo, bị hôn rất mạnh mẽ.
Thị trưởng tiểu tông yêu vợ giữ nguyên tắc, lúc bà xã nổi giận, hôn thật mạnh mẽ, hiệu quả tuyệt đối còn tốt hơn cả trăm lần so với việc bạn nói một trăm câu anh sai rồi.
"Tối qua anh đã nói câu nào khiến cho em không vui?" Truy đến căn nguyên gốc rễ, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Lương Ngữ Hinh bị cắn cho rất mạnh, vốn dĩ đã thẹn thùng xấu hổ, Lục Hạo lại còn có thể nhẹ nhàng đặt câu hỏi, điều này thật sự là quá không công bằng rồi, cho nên Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo anh đúng biết bắt nạt em! !
Đơn giản là cứ hôn xong rồi hẵng hay nhỉ, Lục Hạo lặp lại nụ hôn của 6 năm về trước, thời gian không hề khiến bọn họ trở nên xa lạ, trái lại có cảm giác nhiệt tình mới mẻ.
Lương Ngữ Hinh không thể phủ nhận, cô say nặng rồi, bởi vì không thể phủ nhận, cho nên sau khi nụ hôn kết thúc, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trong cặp mắt nhỏ dài của Lục Hạo.
"Thủ tục của anh đã làm xong rồi, hai ngày này sẽ chính thức nhậm chức."
Lục Hạo đang lặp lại, cẩn thận đánh giá ánh mắt của Lương Ngữ Hinh.
"Sau này anh sẽ sống ở tầng 2 của Broom, chỗ đó cách em khá là gần."
Trong mắt của Lương Ngữ Hinh không có sóng lớn.
"Con trai, em dạy rất tốt, cảm ơn."
Lúc câu này nói xong, trong mắt của cô thấp thoáng lóe lên ánh nước, muốn cử động.
Sau đó, Lục Hạo nói:
"Anh đã biết rồi, vậy thì có vài chuyện sẽ không còn giống như vậy nữa."
Câu này vừa nói ra, anh rõ ràng phát giác ra cô gái đang ôm trong lòng bỗng cương cứng cơ thịt.
Tiểu Ngữ… Lục Hạo khẽ gọi,
"Tuổi tác lớn đầu óc vì sao không có thông minh hơn chút nào vậy?"
Được rồi, Lục Hạo, bây giờ anh muốn thế nào! ! Anh trực tiếp nói em ngu ngốc chẳng phải nhanh hơn à! ! Lương Ngữ Hinh nổi khùng rồi, trừng lớn mắt lên ngườm Lục Hạo, khuôn mặt đỏ ửng, là màu đỏ của sự tức giận.
Sau đó, Lục Hạo cười, cười rất lớn tiếng, không còn lạnh lẽo mà là sảng khoái, giống như 6 năm trước anh đã cười với cô, cặp mắt nhỏ dài nheo lại thành một đường chỉ.
Nheo nheo mắt! ! ! Đây là phản kích Lương Ngữ Hinh làm ra đối với người đàn ông dám cười nhạo cô ở trong lòng.
Đúng vậy, đối với một cô gái tức giận không thể nói chuyện, bạn không thể yêu cầu quá nhiều.
"Người ta nói sinh con ngốc ba năm, bây giờ cũng đã 6 năm rồi."
Còn nói anh còn nói nữa! ! ! ! ! Lương Ngữ Hinh bực mình khó nhẫn nại được duỗi tay ra, không hề thông qua đại não, véo lên da thịt chỗ eo của Lục Hạo.
Tuy nhìn gầy, nhưng cô biết, chỗ này Lục Hạo có thịt buồn.
Ai dô. Lục Hạo khẽ hô một tiếng, ôm người phụ nữ đang gây rối trong lòng lại càng chặt hơn,
"Dù gì con trai cũng không có nhà, em còn không ngoan anh sẽ ôm em vào phòng ngủ đó?"
Không cần phí nhiều sức lực, ngón tay của Lương Ngữ Hinh thu hồi lại, buông thõng xuống bên chân.
Lục Hạo nhìn vào trong mắt của cô, trong lòng yêu thường vô hạn,
"Tức giận bực bội một buổi tối rồi có mệt không? Tiểu Ngữ em thật sự là khiến anh mở rộng tầm mắt rồi, thổ lộ tử tế mà em lại có thể tức thành thế này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!