Chương 18: Gà con chạy nhanh

Đối với người chỉ có cơ bắp nhưng lại chậm hơn người khác nửa nhịp này, mọi người đều tỏ ý đã thông suốt rồi, suy cho cùng, tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì ngu si là chuyện rất đỗi bình thường, quen dần là tốt rồi.

Lục Ninh lại đứng gần Đại Pháo, miệng luyên thuyên :

"Nhìn kìa, nhìn kìa, cậu nhóc hồ ly con dễ thương chưa kìa! !"

Đồng Tiểu Điệp đứng sau lưng Lục Ninh, chưa nói lời nào, sau đó hình như Lục Ninh cũng lĩnh hội được tinh thần nhiều chuyện, bổ sung một câu :

"Nhóc béo nhà cậu cũng đáng yêu lắm."

Đương nhiên là bò sữa mẹ sẽ không để nhóc béo nhà mình bị bỏ qua rồi.

Sau đó, hiệu trưởng thật kích động nói:

"Nhìn kìa, cuộc thi đã bắt đầu rồi."

Nghe vậy, mọi người đều tập trung tinh thần, Lục Ninh phát huy ngay ưu thế khác người của mình, cầm cái loa màu đỏ trong tay, vung vẩy vui vẻ, bắt đầu một tràng từ ngữ cổ vũ, đại thể là:

"Hồ ly con à, nhớ kiên trì đó nhá, chị hôm nay qua đây là để nhìn em đấy, lát nữa chị sẽ mua McDonald cho em nhé, bọn họ không cho em ăn thì chị đây cho em ăn, không phải là chỉ có McDonald thôi đâu, muốn gì chị sẽ mua nấy, con nít thích ăn, thì dựa vào đâu mà không cho ăn chứ a! !"

Đồng Tiểu Điệp nhẹ nhàng tới gần bên cô nàng, giật nhẹ góc áo của Lục Ninh nói :

"Tiểu Ninh à, hình như Hạo Tử phải gọi em là cô đó."

Im lặng hai giây sau đó Lục Ninh phùng mang trợn má không ngừng hét lớn :

"Hồ ly con à, đây là cô con nè! ! ! ! Lục gia chúng ta cuối cùng cũng đã có đời sau rồi ~~~! !"

Tông Chính Hạo Thần quay đầu, nhìn hiệu trưởng với vẻ mặt có lỗi, cười thân thiết giải thích :

"Thật ngại quá, cô ấy hơi kích động một chút."

Kích động ư, không phải, mà là cảm thấy bất ngờ đó! Lục Ninh một tay bá vai tay kia thì vung vẩy, tâm sự :

"Tiểu Điệp là tốt nhất đó nha, chuyện thế này mà tên cầm thú kia cũng không nói cho em biết, nói cho em biết thì có làm sao đâu cơ chứ? Em là cô của thằng bé mà, làm sao lại không chịu nói cho em hử?"

"Chị, chị có nói cho em đâu!!" Đồng Tiểu Điệp phủ định, tuy rằng cô không nói, nhưng Lục Ninh tinh như ranh ấy, hỏi hai câu cô đã không đỡ được, phải để lộ ra hết rồi.

Bây giờ mơ ước của Đồng Tiểu Điệp là, Lục Hạo đừng biết cô là người đã để lộ tin tức, nếu như để Lục Hạo biết được, nhất định sẽ băm cô ra mất, không thì cho cô đi lưu đày luôn.

Bạn nhỏ Hạo Tử cười tươi, một tay nắm lấy tay mẹ, một tay nắm lấy tay Lục Hạo, chuẩn bị sẵn sàng, trên trán có sợi vải màu đỏ do cô giáo Điền buộc cho, cả nhà ba người đứng chụm lại ở một chỗ.

"Lục Hạo Lục Hạo, mấy người ở chỗ đó nói gì ồn ào vậy? Hạo Tử nghe mà chả hiểu gì cả?" Hạo Tử đang làm tư thế chuẩn bị, quay lên hỏi Lục Hạo.

Lục Hạo chỉnh mắt kính, ánh mắt đảo qua một lượt :

"Đừng quan tâm, dì đó Lục Hạo không biết là ai hết."

À, thế sao ạ. Cậu nhóc vừa gật gù vừa cười :

"Lục Hạo nhìn kìa, hôm nay Tiểu Mị tới cổ vũ cho Hạo Tử đó."

Cô bé đứng ở phía ngoài vạch đích, đầu tết tóc, mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, Hạo Tử nói cậu nhóc ngượng quá à, bèn chôn mặt vào đùi Lục Hạo.

Trong suốt quá trình chuẩn bị, Lương Ngữ Hinh không thể nào tập trung tinh thần được. Đây là nhiệm vụ bất khả thi mà! !

Bên cạnh cô có một người, người ấy ôm lấy vai của cô, siết thật chặt, nói với cô rằng: chúng ta cùng cố nhé, vì con.

Đúng thế, vì con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!