Muốn Lương Ngữ Hinh nói thế nào là thần kì? Cô cảm thấy bây giờ chính là thần kì.
Rõ ràng người đàn ông này nói muốn dỗ con ngủ, thế nhưng chính mình lại ngủ mất tiêu, anh nằm trên giường của cô, mắt kính lệch qua một bên, trong lòng anh đang ôm một bạn nhỏ, bên thì hấp háy đôi mắt có lông mi thật dài đánh giá người đàn ông đang ôm mình ngủ, một bên thì quay sang nhìn lén mẹ.
Ngữ Hinh xác định Lục Hạo đã ngủ say rồi, bèn đi qua, nhẹ nhàng thổi phù trên mặt con trai, cậu nhóc không nhịn nổi cười, cái bụng nhỏ nhấp nhô, đưa tay chạm vào mặt cô, bình thường nói chuyện ầm ĩ là thế, thế mà bây giờ lại thỏ thẻ nói :
"Mẹ ơi, chú đang ngủ, chúng ta đừng làm ồn."
Nhưng mà anh ngủ trên giường của cô, làm sao bây giờ?
Buổi tối đồ ăn bọn họ ăn rất ngon, Hạo Tử thấy đùi gà liền quên sạch cánh gà chiên McDonal mà cậu nhóc tưởng rằng là đùi gà chiên, cắn mấy miếng đùi gà thơm ngào ngạt, sau khi ăn no ợ một cái liền được Lục Hạo bế lên lầu, lúc đó anh nói với cô :
"Để anh dỗ con ngủ, em đi tắm đi, cả ngày hôm nay đã mệt mỏi rồi."
Giọng nói của anh rất dịu dàng, bầu không khí hình như có chút gì không đúng, nên Ngữ Hinh nhanh chóng chạy biến đi, ôm quần áo đi tắm.
Nhưng mà người vừa nói muốn dỗ con ngủ, lại ngủ mất tiêu trước rồi, hẳn là anh rất mệt, từ Bắc Kinh vội tới đây mà.
Bức họa trước mặt tựa như một miếng bọt biển, chậm rãi thấm ướt hơi nước, rồi thấm vào lòng cô, tràn đầy – đây chính là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Hạo Tử rõ ràng rất muốn nằm ngủ trong lòng Lục Hạo, thấy mẹ sững sờ đứng đó, cậu nhóc liền vươn bàn tay nhỏ bé ra, vỗ vỗ vào mặt giường, nói :Mẹ, ngủ thôi!
Thiếu chút nữa là Ngữ Hinh đã nhảy dựng lên rồi, cô cố gắng áp chế máu trong người đang sôi trào không ngừng, ôm một cái gối ra phòng khách ngủ.
Cậu nhóc Hạo Tử không hiều vì sao mẹ lại muốn chạy đi, rõ ràng bên cạnh cậu nhóc vẫn còn chỗ cơ mà, sao mẹ lại ra sô pha nằm ngủ?
Cậu nhóc muốn đứng lên kéo mẹ về phòng ngủ, thế nhưng giây tiếp theo, lại bị Lục Hạo ôm chặt hơn, Lục Hạo nghiêng người, bàn tay to lớn phủ lên cái bụng tròn lẳn của cậu nhóc, rất ấm áp, có chút không giống với tay mẹ, nhưng lại có chút giống bàn tay của ba Tiểu Mị.
Dường như cậu nhóc không muốn ngọ nguậy nữa, Hạo Tử cảm thấy hương thơm trên người chú rất dễ chịu, không giống với mùi hương của mẹ, nhưng cậu nhóc rất thích.
Cậu nhóc dịch dịch vị trí, tiến sát hơn vào lòng Lục Hạo, chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ nhếch lên, an ổn chìm vào giấc ngủ.
Lục Hạo ngủ rất ngon, cảm thấy trong lòng anh có gì đó rất mềm mại, còn có mùi thơm của sữa.
Sáng hôm sau, khi anh mở mắt tỉnh dậy, thì cậu nhóc trong lòng anh giật mình một cái, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm một câu gì đó, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu, bàn chân nhỏ bé gác trên eo anh, không hề an phận một chút nào.
Lục Hạo không khỏi nhớ lại chuyện xưa, thằng bé này chẳng giống mẹ nó chút nào, ngày đó cô nằm trong lòng anh, rất ngoan, không động đậy, mà cũng chả dám ngọ nguậy.
Anh theo thói quen đưa tay lên đẩy gọng kính, lại phát hiện ra kính của mình đã được đặt ngay ngắn trên đầu giường, Lục Hạo cười nhẹ, hôn chụt một cái lên mắt củ cải nhỏ.
Dậy thôi con, anh nói thầm trong lòng.
"Ư. Buồn ngủ, Hạo Tử muốn ngủ!" Cậu nhóc ngủ trong lòng Lục Hạo vẫn còn thói quen làm nũng mỗi sáng, cũng quên béng mất là đêm qua nằm trong lòng ai ngủ, còn lè nhè nói :
"Mẹ, Hạo Tử nằm mơ thấy chú đấy!"
Lục Hạo cúi gần lại củ cải nhỏ, nhẹ giọng hỏi :
"Mơ thấy chú thế nào?"
Hạo Tử lười biếng nhíu chặt mắt, ý thức còn chưa trở lại, hỏi cái gì thì nói liền cái đó :
"Chú nói thích Hạo Tử!"
Tuy rằng mới sáng sớm nghe con trai gọi mình là chú, thật là khiến người ta chẳng biết làm sao, thế nhưng Lục Hạo cảm thấy, mấy cái nhỏ nhặt này nên cho qua, con trai anh đây mới sáng sớm mà đã đáng yêu thế này rồi sao? ! !
Anh hôn nhẹ lên mắt Hạo Tử, từ bên trái sang bên phải, sau đó hôn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, dụi dụi vào hai má tròn thơm mùi sữa ngọt ngào của cậu nhóc, cuối cùng dừng trên chóp mũi của Hạo Tử, sau đó ôm lấy cậu nhóc đứng bật dậy vào nhà vệ sinh, khắp phòng là tiếng hét chói tai.
Lương Ngữ Hinh vội vàng chạy từ phòng bếp vào xem, thấy con đang ôm cổ Lục Hạo cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn còn tươi tắn hơn hoa cỏ mùa xuân, Lục Hạo cũng quay đầu nhìn, cả hai đôi mắt đều nhìn thằng vào cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!