96.
Ta mơ về phủ đệ ta từng sống trước đây.
Là mùa xuân ấm áp hoa nở rộ, cha vẽ tranh trong thư phòng, nương ngồi cạnh ta từng câu từng chữ dạy ta đọc thơ.
Ta luôn phải đọc rất nhiều lần mới đọc được một bài thơ nhưng nương ta chưa bao giờ chê ta ngốc.
Nàng nói ta là đứa trẻ thông minh nhất thế gian này.
Ta thẹn thùng cúi đầu mỉm cười để nàng vuốt ve mái tóc ta.
"A Chi." Lòng bàn tay ấm áp, vuốt ve mái tóc ta thật giống như ánh nắng mặt trời chiếu xuống, "Nương không cần con làm chuyện lớn, nương chỉ cần con sống vui vẻ là được rồi."
Nhưng khi ta ngước mắt lên nhìn nàng, nàng hoá thành từng mảnh hoa nhài trắng như tuyết, từng đoá từng đoá rơi vào vai ta.
Đôi khi ta sợ mơ, đôi khi ta mong mình mơ.
Chỉ có trong giấc mơ ta mới có thể nhìn thấy cha nương.
Sư huynh sư phụ đều gạt ta, không nói tung tích của cha nương cho ta. Ta không biết con người sẽ đi đâu sau khi chết, họ sẽ biến thành hoa, hay sẽ biến thành mưa?
Vì sao có người chỉ muốn làm người bình thường không có gì lạ lại khó đến vậy?
Nương không thấy đâu, ta lại không tỉnh lại.
Ta vẽ rất nhiều hoa mai trong giấc mơ của ta, vẽ rất nhiều hoa, cho đến khi có ai đó gọi cho ta, ta đặt bút xuống.
Người gọi là một thiếu niên áo đen xa lạ.
Thiếu niên cau cặp mày sắc như đao của mình nhìn ta một hồi, mới lên tiếng nói: "Ngươi có muốn ra ngoài xem một chút không?"
Có lẽ thiếu niên không phải người Trung Nguyên nên giọng điệu nói chuyện mới có thể kì quái như vậy. Ta nhìn vào sống mũi cao cùng đôi mắt màu xanh nhạt ấy, nghĩ rằng mình quen với người như vậy từ khi nào ta.
Thiếu niên cũng không chờ ta trả lời đã túm lấy cổ tay ta kéo ra khỏi sân.
Trời nhiều mây, mưa sẽ sớm rơi xuống.
Đường phố bên ngoài không có tiếng rao bán, cũng không có người đi đường, thi thể của trẻ em và phụ nữ nằm ngổn ngang. Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, muốn một lần nữa trở lại trong sân ngồi xuống, nhưng khí lực thiếu niên nắm cổ tay ta rất lớn, ta chỉ có thể nhắm mắt lại, tự nhủ đây chẳng qua là mơ, kinh thành phồn hoa náo nhiệt sao có thể có nhiều người chết như vậy?
"Ngươi ghét những thứ này?" Thiếu niên lên tiếng hỏi ta.
Ta cúi đầu và nói với thiếu niên: "Sợ hãi, không thích."
Thiếu niên áo đen đó kéo ta đi một lúc lâu, đột nhiên dừng lại ở một nơi, nói: "Mở mắt ra nhìn đi."
Ta cẩn thận nâng mí mắt lên, nhìn thấy trên tường thành cách đó không xa có một phụ nhân và một tiểu cô nương bị trói ở đó. Trên người các nàng mặc quần áo vốn có giá trị không nhỏ nhưng hiện giờ lại bị máu bẩn xâm nhiễm thành màu ảm đạm.
Người phụ nhân dường như đã chết.
Tiểu cô nương còn mở to mắt, nàng có vẻ đã nhìn thấy ta, trên khuôn mặt bị nắng nướng đến đỏ bừng nở ra vài phần hy vọng sáng ngời.
Nàng dường như muốn ta cứu nàng.
"Ngươi muốn cứu nàng?" Thiếu niên nói với ta, "nàng sớm đã chết, bây giờ ngươi nhìn thấy chẳng qua là oán khí cùng không cam lòng được lưu lại mà thôi."
Ta nói: "Chẳng lẽ ta cũng không cam lòng trong giấc mơ sao?"
Thiếu niên suy nghĩ một chút, qua một hồi lâu mới đồng ý giúp ta mang tiểu cô nương xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!