Chương 154: Đỗ Nguyên Tu đến

Đánh giá: 8.5 / 2 lượt

Edit: Lune

Đỗ Bạc Xuyên đứng bên ngoài gõ cửa, Nha Thấu lấy đầu gối đẩy tay Đỗ Vọng Tân ra hiệu cho hắn đi trốn đi, thấy hắn không chịu nhúc nhích thì bắt đầu sốt ruột.

Nước mắt vẫn còn dính vệt trên mặt, đuôi mắt đỏ bừng, nhỏ giọng thúc giục hắn mau trốn đi.

Đã thế còn sợ người bên ngoài phát hiện nên giọng nhỏ xíu.

Cứ như yêu đương vụng trộm vậy.

Vẻ mặt Đỗ Vọng Tân hơi kỳ quái: "Sao anh phải trốn?"

Cửa thì đóng, cô nam quả nam ở chung một phòng, còn có thể vì nguyên nhân gì được?

Huống chi Đỗ Bạc Xuyên còn có mặt trong danh sách dự bị, nếu Đỗ Nguyên Tu vượt ngoài tầm kiểm soát thì Đỗ Bạc Xuyên chính là mục tiêu kế tiếp của cậu.

Nha Thấu không muốn để lại ấn tượng xấu với hắn.

Một chốc một lát không giải thích rõ ràng được, cậu đành duỗi tay đẩy vai Đỗ Vọng Tân, hạ giọng thương lượng với hắn: "Anh cứ trốn trước đi được không? Lúc nữa em giải thích với anh."

Giọng vừa mềm vừa gấp gáp, bị ép thêm tí nữa khéo lại khóc cũng nên, Đỗ Vọng Tân đứng dậy, hỏi: "Trốn vào đâu?"

Cũng may là Đỗ Vọng Tân, nếu đổi thành Đỗ Nguyên Tu thì e là không chịu đồng ý nhanh như vậy đâu.

Nha Thấu chỉ ra phía sau: "Anh trốn ra sau đi."

Nhìn thoáng qua cánh cửa đang mở, Đỗ Vọng Tân khẽ "ừ" một tiếng rồi đi về phía sau.

Sau khi thấy Đỗ Vọng Tân biến mất khỏi phòng khách, Nha Thấu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu xoa hai má cố bày ra biểu cảm bình thường rồi mới đi tới cửa rút then cài ra.

Tiếp theo, chỉ cần không để Đỗ Bạc Xuyên đi ra phía sau là được.....

Đỗ Bạc Xuyên đứng ngoài chờ một lúc mới thấy thiếu niên ra mở cửa.

Ngay lúc mở cửa, ánh nắng bên ngoài lập tức ùa vào căn phòng vốn hơi âm u.

Nơi đây là nhà của Đỗ Tương Ngô, bên trong cất giấu người vợ hắn cưới lúc sinh thời.

Trong ấn tượng của Đỗ Bạc Xuyên, thiếu niên ấy xinh đẹp vô cùng, lúc ánh nắng rơi trên người cậu giống như được dát thêm lớp viền vàng.

Nha Thấu trông thấy Đỗ Bạc Xuyên thì giả vờ ngạc nhiên nói: "Đỗ Bạc Xuyên?"

Đỗ Bạc Xuyên hoàn hồn: "Ừm."

"Anh có chuyện gì..."

Bé xinh đẹp trước mặt hắn mắt đỏ hoe, khóe mắt còn ươn ướt, trông như mới khóc qua vậy, Đỗ Bạc Xuyên sững sờ, ngắt lời cậu:

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Hắn trầm giọng hỏi: "Có ai bắt nạt em à?"

Thấy ánh mắt hắn cứ dán vào mặt mình, lại nhớ đến hồi nãy mình giả vờ khóc để moi manh mối, cậu lập tức hiểu ra hắn đang nói cái gì, chẳng biết sao Nha Thấu lại thấy hơi chột dạ: "... Không có ai bắt nạt em cả."

"Thế sao em lại khóc?"

Lúc nói lời này, mắt Đỗ Bạc Xuyên vẫn nhìn Nha Thấu chằm chằm không chớp mắt.

Lông mi ướt nhẹp dính lại với nhau, chắc là mới khóc vì mí mắt chưa thấy sưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!