Chương 9: (Vô Đề)

"Thuốc thay đổi giới tính?" Lục Hành Thư nhíu mày, rõ ràng không dễ chấp nhận những gì Hạ Thần vừa nói.

"Cũng không thể nói chính xác là như vậy," Hạ Thần đáp: "vì Bạch Khê không có tuyến thể Omega, nhưng cơ thể lại xuất hiện kỳ ph*t t*nh, và có thể tỏa ra pheromone nồng đậm, thậm chí còn đậm đặc hơn cả Omega thông thường.  đã thấy phía sau gáy cậu ấy có rất nhiều dấu cắn, nhưng vì không có tuyến thể, nên không thể bị đánh dấu. Chính vì thế, cậu ấy mới chưa hoàn toàn sụp đổ tinh thần, cũng không lưu lại bất kỳ mùi tin tức tố nào của Alpha."

Bởi nếu là một Omega bị nhiều Alpha đánh dấu cùng lúc, không chỉ tinh thần sẽ sụp đổ mà tuyến thể cũng sẽ hư tổn nghiêm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng. Bạch Khê may mắn là không có tuyến thể, Hạ Thần cũng đã kiểm tra kỹ những dấu cắn trên cổ cậu là loại tổn thương có thể tự phục hồi. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy trước đó cậu ấy đã từng bị cắn vô số lần.

Trên làn da trắng như tuyết là vô số vết cắn chằng chịt, đậm nhạt xen kẽ, tàn bạo và không nhân tính, từng vết đều tố cáo những chuỗi ngày bị tra tấn đến cùng cực.

"Loại thuốc này không chỉ thay đổi màu da, đường nét khuôn mặt... nói một cách đơn giản, nó có thể khiến ngoại hình của một người dần dần chuyển sang đặc điểm sinh học của một Omega." Hạ Thần rút ra một bản báo cáo thông tin đã được viết gọn gàng, đưa cho Lục Hành Thư. "Em đã ghi lại toàn bộ thông tin có thể khai thác từ miệng cậu ấy về tổ chức đó. Và em hy vọng Lục tướng quân có thể sớm đưa em cùng Bạch Khê quay lại quân y viện, em cần sự hỗ trợ của tiến sĩ Dương."

Loại thuốc này có thể thay đổi tin tức tố của một người một cách vĩnh viễn. Nhưng cũng vì thế, khả năng xảy ra phản ứng phụ nghiêm trọng là rất lớn. Hạ Thần cần nhanh chóng trở về dùng thiết bị y tế tiên tiến của quân đội để kiểm tra và phân tích toàn diện, xác nhận rằng Bạch Khê không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

"Tôi cũng đi cùng cậu." Lục Hành Thư vừa nói, vừa lật xem báo cáo, nét chữ của Hạ Thần gọn gàng, thanh tú.

"Hả?" Hạ Thần ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Tôi bị thương không tiện tiếp tục điều tra. Mấy thiếu úy đi theo thì lại thiếu kinh nghiệm. Hôm đó sau khi chúng tôi rút lui, phía bên kia đã bị đánh động. Lúc quay lại điều tra, toàn bộ căn cứ đã bị dọn sạch chỉ sau một đêm." Lục Hành Thư đi vẫn hơi khập khiễng, nhưng thay vì đến xem tình hình Bạch Khê, anh lại quay sang nhìn Hạ Thần, giọng trầm xuống dịu hẳn đi: "Thông tin lần này rất quan trọng... đều nhờ ."

Hạ Thần nghĩ thầm, chắc cũng phải "cảm ơn" Tiểu Phong vì đã quên mang bài tập.

Nhưng rồi lại tự nhủ: thôi kệ, dù sao thì... Lục Hành Thư cũng khen mình rồi mà. Nghĩ đến đó, lòng liền ngọt ngào hẳn lên, không kìm được mà thấy vui vui.

Sáng hôm sau, Lý Bắc Bắc mới biết tin Hạ Thần đã trở về. Cậu thay đồ chuẩn bị đi làm, vừa đến viện thì phát hiện Lý Khắc đang ngủ gật trên ghế nghỉ trước cửa phòng thí nghiệm, miệng há hốc, ngáy khe khẽ. Tóc tai bết dính vào nhau như mấy ngày chưa gội, nhìn dáng vẻ chắc là thức trắng cả đêm.

Lý Bắc Bắc bước đến giơ chân đá cậu ta một cái không mạnh lắm, nhưng đủ để khiến Lý Khắc giật bắn mình tỉnh dậy. Đầu óc còn mơ màng, Lý Khắc lập tức rút một cuộn giấy kết quả xét nghiệm trong túi ra, vung lên quất vào tay Lý Bắc Bắc: "Cả đêm tôi không ngủ, mà cậu còn dám đến hành tôi nữa! Hành tôi nữa đấy!"

Lý Bắc Bắc cười khanh khách, vừa né vừa nói giọng trêu chọc: "Nam tử hán đại trượng phu! Có mỗi một đêm không ngủ đã dỗi, thử hỏi sau này cô Beta nào dám gả cho cậu?"

Hai người đùa giỡn một hồi, Lý Bắc Bắc vừa quay người thì đâm sầm vào ngực Tiêu Minh.

v*m ng*c kia rắn chắc như tường gạch, mà Lý Bắc Bắc lại thấp, thế là mặt cậu đập thẳng vào, đau đến choáng váng không nói nổi câu nào.

Tiêu Minh đưa tay đỡ lấy cậu, giọng bình tĩnh như thường: "Bác sĩ Lý, kết quả xét nghiệm có rồi chứ?"

Lý Khắc lúc này đã tỉnh táo hơn: "Có rồi, tiến sĩ Dương với Hạ Thần đang trao đổi trong kia. Ngài vào thẳng là được."

Nghe thấy cái tên "Hạ Thần", Lý Bắc Bắc khựng lại một chút, sững sờ hỏi: "Hạ Thần về rồi? Từ khi nào vậy?"

"Đêm qua." người trả lời là Tiêu Minh.

Lý Bắc Bắc đưa tay sờ mũi, vì cậu thấp hơn Tiêu Minh tận gần hai cái đầu, cứ phải ngẩng lên mới nhìn thấy. Cậu khẽ "ừm" một tiếng rồi nghiêng người nhường lối cho Tiêu Minh đi qua, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Va một phát mà cái mũi suýt bẹt luôn rồi..."

Vừa dứt lời chưa được mấy bước, Tiêu Minh đột nhiên quay lại đưa tay nắm lấy cằm Lý Bắc Bắc nhẹ nhàng nâng lên, cúi người cẩn thận quan sát sống mũi của cậu, trái nhìn phải ngắm đến mức khiến mặt Lý Bắc Bắc đỏ bừng như bị luộc chín.

Xác định không sao, Tiêu Minh mới buông tay, nhanh chân vào phòng thí nghiệm.

Lý Bắc Bắc với Lý Khắc cùng đơ ra một lúc, rồi Lý Khắc ôm bụng cười: "Tiêu phó tướng nổi tiếng nghiêm túc quá mà! Mũi cậu như thép ấy... Ôi mẹ ơi, Lý Bắc Bắc cậu lại đá tôi làm gì!" Lý Khắc ngồi thụp xuống ôm lấy bắp chân, đau đến chảy cả nước mắt.

"Cái mũi cậu mới là thép." Lý Bắc Bắc hừ hừ, ngúng nguẩy quay đi, miệng líu lo hát nhỏ, trong dáng đi có vẻ hơi... đắc ý.

Hạ Thần đã trở về, hôm nay cậu phải làm một bữa thật ngon để đón gió mới được. Không rảnh ở đó mà đôi co vớ vẩn với Lý Khắc.

Thế nhưng... bữa "tiệc đón gió" đó, Hạ Thần hôm nay lại chẳng có tâm trạng để ăn nữa.

Cậu đang chăm chú rà soát bản báo cáo xét nghiệm, so sánh từng thông số một, liên tục tra cứu các ca bệnh tương tự trong cơ sở dữ liệu, thậm chí còn lục lại cả những bản tin cũ từ hơn chục năm trước. Cuối cùng, Hạ Thần in ra một bản tin y khoa, sắp xếp lại toàn bộ tư liệu trong tay, rồi gom lại giao cho Tiêu Minh.

Thế nhưng, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu lại nói: "Để tôi tự đi báo cáo với tướng quân Lục thì hơn."

Sắc mặt Hạ Thần u ám, hiếm khi cậu lộ vẻ lo lắng rõ ràng như vậy. Dù luôn là người điềm tĩnh, lúc này cậu lại nhíu chặt mày, tâm trạng trĩu nặng. Dương Thư cũng chỉ có thể thở dài, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!