Chương 8: (Vô Đề)

May mà Lục tướng quân vẫn điềm tĩnh như thường, không vì một câu nói mà tự mình đa tình thêm lần nữa. Vị bác sĩ Beta nhỏ này thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm, kéo tay người ta rủ ngủ cùng đã đành, vậy mà lúc ngủ lại còn chẳng yên.

Giữa anh và Hạ Thần ngăn cách bởi một chiếc gối, là do chính Lục Hành Thư khăng khăng phải đặt vào. Hạ Thần thì nhất quyết không chịu để anh nằm dưới đất, nói lạnh lẽo như thế sao để một người đang bị thương ngủ được, hai người tranh cãi mãi không ngã ngũ. Giữa đêm hôm khuya khoắt lại đang ở nhà người khác, cứ ồn ào mãi cũng không hay, cuối cùng Lục Hành Thư đành phải nhượng bộ miễn cưỡng nằm xuống giường.

Anh đặt chiếc gối ngăn giữa hai người, cũng không đắp chăn, nằm thẳng đơ, cả người căng cứng như dây đàn.

Hạ Thần thản nhiên nhắc: "Lục tướng quân, tôi là Beta nam đấy."

"Tôi biết." Lục Hành Thư lập tức nhắm mắt lại, giọng điềm tĩnh: "Ngủ đi."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Hạ Thần không nhịn được khẽ cong môi, trong lòng vui như mở hội. Thật sự quá sung sướng, bọn họ vậy mà lại đang ngủ chung một giường! Cậu thầm cảm ơn ông trời đã cho mình học ngành y, cảm ơn mùa đông lạnh giá năm nay, cảm ơn luôn cả... con côn trùng độc kia đã cắn một phát... Ừm, thôi, con côn trùng thì không cần cảm ơn nữa.

Hạ Thần lẩm bẩm trong lòng một lúc lâu, mãi đến khi chợt nhớ ra mình phải kéo chăn chia cho Lục Hành Thư một nửa mới đủ ấm.

Dù cả hai đều đã tiêm thuốc ức chế, nhưng bởi bản năng hấp dẫn giữa hai giới tính, Hạ Thần vẫn luôn có thể cảm nhận được mùi tin tức tố nhàn nhạt trên người Lục Hành Thư. Cậu không rõ vì sao, nhưng từ lần đầu gặp anh năm ấy, khi cả hai vẫn còn là thiếu niên thì mùi hương ấy đã hằn sâu trong trí nhớ của cậu. Có lẽ vì đó là mối tình đầu, cũng có lẽ chỉ đơn giản vì cậu thích anh. Hạ Thần yêu mùi tin tức tố ấy, đến mức từng nghĩ... nó chính là thứ thuộc về riêng mình.

Mỗi lần cảm nhận được tin tức tố trên người Lục Hành Thư, Hạ Thần đều thấy dễ chịu đến lạ, như thể toàn thân được thả lỏng, mọi căng thẳng tan biến.

Hôm nay Hạ Thần bận bịu suốt gần nửa đêm mới được nghỉ ngơi, vừa nằm xuống không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Bình thường Hạ Thần ngủ rất ngoan. Theo lời Lý Bắc Bắc thì giường ngủ của cậu ngủ xong còn nguyên y như cũ, không hề xô lệch. Nhưng tối nay lại chẳng hiểu sao Hạ Thần cứ vô thức nghiêng người về phía Lục Hành Thư, từng chút từng chút một mà sáp lại gần. Chiếc gối ngăn giữa hai người vướng víu, cậu nửa mê nửa tỉnh đẩy nó xuống, sau đó một cước đạp hẳn xuống đất.

Đầu cậu nghiêng sang, khẽ chạm vào cánh tay Lục Hành Thư. Mái tóc mềm mại, thoang thoảng mùi dầu gội dịu nhẹ, vương vấn như hương thơm ấm áp của buổi tối mùa đông. Lục Hành Thư không khỏi thấy ngượng ngùng, mở mắt ra dịch người sang một bên.

Nhưng không biết vì sao, mỗi lần anh lùi lại một chút thì vị bác sĩ nhỏ ấy lại cũng dịch theo một chút.

"Bác sĩ Hạ?" Lục Hành Thư khẽ gọi thử.

Không có tiếng trả lời. Xem ra là ngủ thật rồi.

Lục Hành Thư cảm thấy nằm thế này không ổn lắm, định trở lại ngủ dưới sàn. Nhưng vừa khẽ nhấc người, cánh tay đã bị một đôi tay nhỏ ôm chặt lấy. Hạ Thần áp má lên cánh tay anh, hơi thở đều đều phả lên da thịt, vừa ấm, vừa ngứa, khiến lòng người cũng rối loạn theo.

Mà kẻ gây rối kia... lại ngủ say như chết.

Lục Hành Thư hơi nhúc nhích cánh tay, ai ngờ bác sĩ nhỏ lại ôm chặt hơn, như thể theo bản năng không muốn anh rời đi. Anh quay đầu lại nhìn khuôn mặt người bên cạnh. Hàng mi cậu rất dài, làn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú. Khóe môi còn khẽ cong lên, như đang mơ thấy điều gì đó rất đẹp.

Lục Hành Thư bất giác khựng lại. Tim anh trong một khắc rất khẽ, lặng lẽ lệch đi một nhịp.

Rõ ràng là một Beta, vậy mà khuôn mặt lại mang nét dịu dàng như một Omega. May mà cậu lại cao, nếu không thì thật sự dễ bị nhầm là Omega mất rồi.

Hạ Thần cao 1m77, nếu so với mặt bằng chung Omega thì đã thuộc dạng vượt trội rồi. Còn Lục Hành Thư trong nhóm Alpha lại thuộc hàng... tiêu chuẩn với chiều cao 1m92, chỉ nhỉnh hơn mức trung bình một chút mà thôi.

Lục Hành Thư nằm mà chẳng thấy dễ chịu chút nào, nhưng lại không nỡ đánh thức người đang ngủ say bên cạnh. Nhìn sắc mặt Hạ Thần cũng biết dạo này cậu chẳng được nghỉ ngơi tử tế. Thấy bờ vai cậu lộ ra khỏi chăn, anh nghiêng người dùng tay còn lại nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín cho cậu.

Đêm dài đằng đẵng, mà bác sĩ nhỏ này rõ ràng không có ý định buông ra.

"Cái dáng ngủ này thật là..." Lục Hành Thư khẽ thở dài. Chưa kịp than thở xong, một chân của Hạ Thần đã vô thức gác lên đùi anh.

Lục Hành Thư rón rén đưa tay định gạt chân cậu xuống, sợ động tác mạnh sẽ khiến người ta tỉnh giấc. Nhưng Hạ Thần trong lúc ngủ lại mặt dày đến bất ngờ, chỉ khẽ rên một tiếng, rồi chẳng chút do dự mà lại gác lên lần nữa.

Gạt xuống, lại gác lên; Gạt xuống, lại gác lên; Gạt xuống, lại gác lên.

Thôi được rồi... không đẩy nữa. Lục Hành Thư chính thức đầu hàng, chỉ là bị gác một cái chân thôi mà. Nghĩ đến việc bác sĩ nhỏ nửa đêm còn cặm cụi xử lý vết thương cho mình, anh một tướng quân cũng không tiện tính toán chi li làm gì.

Chỉ là sau này, tuyệt đối, nhất định, không thể đồng ý ngủ chung giường với cậu ta nữa.

Lục hành thư cả đêm không chợp mắt, sáng đã dậy sớm. Đến khi Hạ Thần tỉnh, anh đã đi rồi. Bà cụ dưới nhà nấu mì vụn, Tiểu Phong đã ăn gần hết một bát. Thấy Hạ Thần vừa rửa mặt xong đi xuống, cậu nhóc lẩm bẩm làu bàu: "Cái ông đó ăn xong mì rồi đi sớm lắm rồi."

"Không được vô lễ như thế với người lớn." Bà cụ nghiêm mặt dạy dỗ, khiến Tiểu Phong lập tức bị mắng cho một trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!