Chương 7: (Vô Đề)

Các thị trấn ở vùng Lĩnh Nam nằm san sát nhau, nhịp sống rộn ràng, náo nhiệt, đâu đâu cũng ngập tràn hương vị của cuộc sống đời thường. Đất ở đây khô cằn, nhưng nước ngầm lại dồi dào, người dân địa phương có thói quen đào giếng lấy nước uống. Nước giếng ngọt lành, dùng để tưới tiêu thì hoa màu, cây trái cũng thơm mát, dễ ăn. Chỉ tiếc rằng đất đai bạc màu, mỗi năm thu hoạch được chẳng bao nhiêu lương thực.

Mỗi năm, nhà nước đều phân bổ một khoản trợ cấp cho vùng Lĩnh Nam. Không thể nói là giàu có, nhưng chí ít cũng không còn cảnh chết đói như xưa.

Giờ đây nhìn quanh, hầu hết nhà nào cũng đã xây được căn nhà hai tầng, phía ngoài còn dựng thêm một giàn trồng cây trái đơn sơ.

Mùa đông là mùa dưa ngọt ngon nhất. Vừa hái khỏi giàn, trái dưa còn tươi xanh mát mắt, chỉ cần lấy một thau nước giếng sạch rửa sơ qua, dùng dao cắt thành từng miếng gọn gàng là có thể mang lên bàn mời khách dùng thử. Nhà này cũng vậy, đứa nhỏ nhận mâm dưa từ tay người lớn, tiện tay bốc một miếng nhét vào miệng, đôi mắt đen láy lanh lợi lén liếc vào phòng khách.

Bà nội nó thấy vậy, chau mày gọi: "Tiểu Phong, mang vào đây."

Thằng bé mặc một chiếc áo bông cũ kỹ, hai má bị gió đông thổi cho đỏ ửng, bước chân lon ton sải dài đi tới.

Lúc này, bà cụ mới quay sang Hạ Thần hiền hòa nói: "Nhà không có gì đãi khách, chỉ có mấy miếng dưa ngọt, mời cậu dùng tạm."

Hạ Thần vội vã cảm ơn, đưa tay cầm lấy một miếng, cẩn thận cắn thử một góc nhỏ.

Tiểu Phong cứ nhìn chằm chằm vào cậu, lại nhìn sang chiếc thùng đồ cậu mang theo, vẻ mặt phấn khởi quay sang nói với bà: "Lâu lắm rồi nhà mình mới có bác sĩ tới chơi đó bà ơi."

"Cái miệng con đúng là không biết giữ ý, không được gọi là bác sĩ, phải gọi là anh mới đúng!"

Câu nói ấy không phải không có lý, mọi chuyện đều phải cẩn trọng. Khi quân đội thực hiện nhiệm vụ, ở mỗi khu vực đều sẽ bố trí một điểm dừng chân tạm thời. Bác sĩ đi cùng sẽ được sắp xếp ở những nơi như vậy, chứ không trực tiếp theo đến điểm tác chiến. Nếu có người bị thương hay xảy ra sự cố, mọi người sẽ âm thầm quay về điểm dừng đó để tìm bác sĩ riêng của mình. Dĩ nhiên, nếu bị người theo dõi thì lại là chuyện khác.

Lĩnh Nam là nơi rắn rết côn trùng độc xuất hiện nhiều, mỗi năm đều có người mất mạng vì chuyện . Vật tư y tế lại khan hiếm, điều kiện chữa trị cũng tệ. Nhiệm vụ nếu không có bác sĩ đi cùng thì đúng là khó xoay xở. Tuy tỷ lệ xảy ra sự cố rất thấp, nhưng để phòng bất trắc, các tổ hành động vẫn sẽ thiết lập một điểm dừng và bố trí bác sĩ ở đó.

Điểm dừng lần này nằm trong nhà một bà cụ. Khi còn trẻ, bà từng tham gia chiến tranh, coi như cũng là nửa người trong quân ngũ. Sau này bà lấy chồng rồi dọn về sống ở Lĩnh Nam, định cư nơi rìa vùng đất này, khá kín đáo, ít người để ý tới. Những lần trước có nhiệm vụ ở khu này cũng đều là nhờ bà giúp đỡ.

Thấy Hạ Thần có vẻ không tập trung, bà cụ tưởng cậu mệt, bèn dẫn cậu vào phòng nghỉ ngơi: "Mấy ngày tới cháu cứ ở trong căn phòng này. Nếu có ai hỏi, bà sẽ nói cháu là cháu trai của bạn gái thân hồi trẻ đến thăm. Bà có nhiều bạn, thỉnh thoảng vẫn có người đến chơi, không ai nghi ngờ đâu."

Hạ Thần lễ phép đáp: "Cháu cảm ơn bà."

Phía sau vẫn còn một cái "đuôi nhỏ" lẽo đẽo theo sau, cực kỳ thân quen như đã quen từ lâu: "Phòng này là sáng nay cháu dọn cho anh đấy, anh thấy có ưng không?"

Bà cụ bật cười, khẽ gõ ngón tay lên trán Tiểu Phong: "Đi ra ngoài chơi đi con."

Tiểu Phong chun mũi làm mặt xấu với bà, rồi lại tiếp tục theo sát Hạ Thần không chịu rời nửa bước: "Anh ơi, lát nữa tụi mình chơi con quay nha?" Cậu bé vừa nói vừa móc trong túi ra một con quay gỗ, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức nhìn Hạ Thần.

Bất kể bị bà đuổi thế nào, Tiểu Phong vẫn luôn tìm được cách để lén lút chạy tới ngồi canh trước cửa phòng Hạ Thần.

Không còn cách nào khác, Hạ Thần đành phải lễ độ từ chối: "Anh không biết chơi con quay đâu."

"Thế anh thích chơi gì, mình chơi cái đó nha?" Tiểu Phong vẫn chỉ đứng ngoài cửa, không bước vào. Cậu dùng ngón trỏ gãi gãi đôi má đỏ ửng vì gió lạnh, lí nhí nói: "Anh không giống mấy bác sĩ từng tới trước đây, anh đẹp trai lắm, giống hệt mấy minh tinh trên tivi vậy."

Lĩnh Nam nghèo lắm, chẳng có Omega nào muốn ở lại đây. Dù có đi chăng nữa, họ cũng sẽ tìm mọi cách để xin trở về thủ đô. Quốc gia luôn dành nhiều ưu đãi cho những Omega hiếm hoi, vì thế, ở các thành phố càng phồn hoa thì mật độ Omega lại càng cao. Còn với Tiểu Phong, đây là lần đầu tiên cậu bé được gặp một Omega, mà lại là một Omega đang giả làm Beta, hơn nữa còn đẹp trai chẳng khác nào minh tinh trên tivi.

Trong lòng Tiểu Phong dâng lên một chút phấn khích nho nhỏ, đến cả con quay trong túi cũng không hấp dẫn bằng người đang đứng trước mắt mình.

Hạ Thần được khen thì tâm trạng cũng tốt lên không ít. Gương mặt lạnh lùng thường ngày cuối cùng cũng dịu đi, anh khẽ cười hỏi Tiểu Phong: "Em mấy tuổi rồi? Biết đọc chữ chưa?"

"Biết chứ! Em mười tuổi rồi, học lớp hai! Học kỳ này môn Văn đứng thứ ba lớp đó!"

Dù lớp chỉ có... đúng bốn học sinh.

Tiểu Phong nói chuyện lanh lợi, cái miệng nhỏ xíu mà hoạt bát như người lớn, chuyện đông chuyện tây đều có thể luyên thuyên. Phần lớn những điều cậu bé kể đều là học được từ truyền hình, nhưng Hạ Thần không vạch trần, thỉnh thoảng còn phụ họa vài câu. Vốn dĩ anh cứ tưởng mình sẽ phải ở yên trong phòng vài tuần, buồn chán chẳng biết làm gì, vì anh không được phép theo đội hành động ra ngoài, mà với gia đình này cũng chẳng thân quen.

Nào ngờ có Tiểu Phong một tên nhóc lanh lợi vui vẻ làm mọi chuyện lại trở nên dễ chịu hẳn.

Ban ngày, Tiểu Phong dẫn anh đi tưới nước cho giàn dưa trong sân nhà, cho anh thử trải nghiệm công việc đồng áng, còn múc nước giếng cho anh uống. Một đứa trẻ mười tuổi mà làm việc gì cũng đâu ra đấy, thậm chí còn biết chồng đá dựng bếp nhóm lửa, nướng bánh cho Hạ Thần ăn. Tối đến thì kéo anh lên mái nhà ngắm sao, vừa chỉ từng ngôi sao một, vừa bịa chuyện cổ tích kể cho anh nghe.

Một người lắm lời, một người trầm lặng, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Tiểu Phong vui đến phát cuồng. Cậu nhóc chẳng còn hứng đi học, ăn cơm cũng lơ là, suốt ngày chỉ muốn quấn lấy Hạ Thần chơi đùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!