Chương 6: (Vô Đề)

Lục Hành Thư là người đã có gia đình. Dù chưa từng đánh dấu Omega trong nhà, nhưng dù gì cũng đã kết hôn. Anh không định dính vào chuyện ngoài luồng, một là ảnh hưởng danh tiếng, hai là anh cũng e ngại nguyên soái Phó.

Anh đã sớm quyết định, trước khi chính thức ly hôn với người kia tuyệt đối không bàn chuyện yêu đương, càng không làm điều gì vi phạm quy định hay đạo lý. Không phải là những Beta từng chủ động đến gần anh không đủ tốt, không đủ xuất sắc, mà là vì chính anh thực sự chẳng có cách nào để rung động.

Thích một người là chuyện rất khó, khó nhất chính là việc hiếm khi gặp được người khiến mình rung động thật lòng. Lục Hành Thư chưa từng có cảm giác đó với bất kỳ ai. Anh từng nghĩ, đến tuổi rồi thì sẽ để nhà sắp xếp tìm một Omega phù hợp để kết hôn, vì dù sao gia đình vẫn phải có.

Thế nhưng, sau khi một cách kỳ quái và gượng ép kết hôn xong, anh chỉ thấy chán ghét, ngày ngày mong ly hôn, ghét cay ghét đắng cái kiểu mai mối cưỡng ép đó.

Ở thủ đô, số lượng Omega vốn đã ít, Alpha thì lại quá nhiều. Cho dù cả đời anh không kết hôn, nhà nước cũng sẽ không thúc ép. Trước kia anh từng nghĩ nếu sau này gặp được người mình thật sự yêu, cho dù người ấy chỉ là một Beta, anh cũng sẵn sàng bất chấp sự phản đối của trưởng bối mà đường đường chính chính cưới người đó, sống cuộc sống bình thường như bao người, sinh một đứa con Beta, giản dị mà yên ổn.

Chỉ tiếc rằng, tất cả những viễn cảnh đẹp đẽ ấy... đều bị Omega nhà nguyên soái phá nát.

Lục Hành Thư nhìn Hạ Thần, người đối diện bị ánh mắt của anh làm cho bối rối, gò má ửng đỏ, không giấu được ngượng ngùng và mong chờ.

Anh khẽ lên tiếng, giọng trầm ổn mà rõ ràng: "Bác sĩ Hạ, tôi đã kết hôn rồi."

Đây đâu còn là bí mật gì nữa, Hạ Thần thoáng ngẩn ra, không hiểu vì sao Lục Hành Thư lại phải nhắc lại chuyện này: "Tôi biết rồi mà."

"Cho nên," Lục Hành Thư nói thẳng thừng, "Nếu tôi xác định quan hệ yêu đương với bất kỳ ai vào lúc này, thì đều là ngoại tình."

Câu nói quá mức trực tiếp khiến tay Hạ Thần run lên, đũa suýt làm rơi miếng rau chưa kịp gắp. Cậu hoảng loạn, giọng hơi mất tự nhiên, lại sợ bị phát hiện tâm trạng nên cố ý hạ thấp giọng hỏi lại: "Ngoại... tình?"

Lục Hành Thư khẽ thở dài đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn nghiêm túc giải thích lại: "Ý tôi là tôi tuyệt đối không làm chuyện ngoại tình."

Hạ Thần lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay. Mặc dù sắc mặt vẫn còn hơi tái, nhưng trong lòng thì vui đến suýt cười ra tiếng. Thế mà Lục Hành Thư lại tưởng cậu buồn đến mức không chịu nổi, dứt khoát nhân cơ hội chặt đứt sạch sẽ chút tình cảm mập mờ kia.

Anh lập tức bật chế độ lên lớp chính quy giọng điệu nghiêm khắc đầy chuẩn mực: "Hành vi như vậy vô cùng sai trái, trái luân thường đạo lý, làm tổn hại đến trật tự xã hội. Một khi phát hiện sớm phải lập tức ngăn chặn kịp thời!"

"Đúng, đúng rồi!" Hạ Thần vội vàng tiếp lời, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, "Hành vi như vậy là đáng khinh nhất!"

Trong lòng Hạ Thần vui như Tết: Trời ơi! Không hổ là người  thích! Chính trực, thẳng thắn, đẹp trai, đáng để yêu chết mất!

Lục Hành Thư càng thêm hài lòng. Vị bác sĩ nhỏ này quả nhiên không hổ là người anh đánh giá cao, đối với tình cảm sai lệch biết phân rõ đúng sai, nói buông là buông. Vừa nãy còn tưởng cậu đau lòng lắm cơ, vậy mà giờ đã nhanh chóng tiếp thu và tán đồng với lập trường của anh rồi.

Lục Hành Thư từ trước đến nay mỗi lần từ chối người khác đều lấy danh nghĩa "người bạn đời chưa từng gặp mặt" kia ra làm khiên chắn. Dùng thì dùng, nhưng trong lòng vẫn tự thấy mình cũng hơi quá đáng.

Anh lẩm bẩm nói thêm một câu, như để nhấn mạnh lập trường chính nghĩa: "Dù ngoài kia có bao nhiêu lời đồn, thì một khi tôi đã kết hôn tôi sẽ có trách nhiệm với Omega của mình."

Omega của tôi?

Omega của tôi!!

Hạ Thần trong lòng như có cả trăm ngàn đóa pháo hoa nổ tung rực rỡ. rách nhiệm! Anh nói sẽ có trách nhiệm với mình! Anh gọi mình là Omega của anh! Trời ơi! Trách nhiệm đó, để em gánh cả đời cho!

Hạ Thần ngồi yên bất động, ánh mắt dại ra nhìn anh, tay nắm đũa khẽ run. Chợt "rắc" một tiếng giòn vang, chiếc đũa trong tay cậu gãy làm đôi.

Trong đầu cậu giờ chỉ còn lại câu nói vừa rồi của Lục Hành Thư, từng chữ từng âm vang vọng trong tai như một lời khẳng định lặp đi lặp lại. Không có một chút chân thực nào, như đang nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng chính cái âm giọng trầm ổn quen thuộc ấy khiến cậu từ từ đỏ mặt, là thứ đỏ ửng không phải vì xấu hổ, không phải vì giận dữ, mà là bởi niềm vui lan ra khắp cơ thể. Khoé miệng  nhịn không được cong lên, mang theo ý cười rõ ràng.

Nụ cười như nắng giữa trưa, như hoa nở giữa đông, như giọt nước long lanh sau cơn mưa. Đến mức Lục Hành Thư nhìn đến ngẩn người, lần đầu thấy Hạ Thần có chút đáng yêu như .

Nhận thấy ánh mắt của Lục Hành Thư đang nhìn mình, Hạ Thần cố gắng kiềm chế vẻ hân hoan trên mặt, nhưng niềm vui nơi khóe môi vẫn không cách nào che giấu nổi. Tim cậu đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người Alpha lạnh lùng như đá, ba năm nay chưa từng hé chút ấm áp nhưng hôm nay lại đột nhiên đưa cho cậu cả một thìa mật ngọt.

Hạ Thần vốn là người thích đồ ngọt, vô cùng thích. Mà cái "ngọt" này, vừa khéo lại đúng gu của cậu.

Cậu không những chấp nhận được độ ngọt này, mà còn thầm mong: Lục Hành Thư à, nếu được... Anh  có thể cho em cả một hũ mật luôn.  không?

"Khụ." Diễn biến có vẻ không như dự liệu, sao bác sĩ nhỏ lại cười vui thế? Anh khẽ ho một tiếng để xua đi sự bối rối, rồi nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ Hạ, cậu... nghe rõ lời tôi vừa nói chứ?" Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Bác sĩ Hạ căn bản không hề thích mình, tất cả chỉ là mình tự tưởng tượng ra? Đúng là đời người không tránh khỏi lúc sai sót, nhưng nếu thật sự hiểu lầm rồi thì cái tình huống này biết gỡ làm sao đây?

Hạ Thần mím môi, cuối cùng cũng thu lại biểu cảm quá đỗi phấn khích. Mặt vẫn hơi đỏ, giọng ngoan ngoãn như học sinh trả bài: "Em hiểu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!