Chương 59: Ngoại truyện 4: Lý Bắc Bắc và Tiêu Minh 2

"Tiêu Minh, vì con cái, chúng ta phải cố gắng hơn nữa nhé! Cố lên nha!"

Đó là câu mà mỗi tối Lý Bắc Bắc đều lặp đi lặp lại như một nghi thức nhỏ trước giờ đi ngủ.

Mẹ Tiêu vì muốn góp phần giúp đỡ nên ngày nào cũng đổi món, nấu đủ loại canh đại bổ cho Tiêu Minh. Cuối cùng ngay cả mẹ Lý cũng tham gia vào "tổ đội dinh dưỡng" này, thay phiên nhau bồi bổ cho Tiêu Minh từng bữa ăn.

Tiêu Minh không biết rốt cuộc mình nên tăng cân hay giảm cân, nhưng người gầy đi lại là Lý Bắc Bắc. Không rõ là do tâm lý nặng nề hay vì áp lực, cậu rõ ràng trông vẫn tươi tắn, hoạt bát, nhưng chỉ có Tiêu Minh mới hiểu, Bắc Bắc của hắn vốn là một đứa trẻ rất cần được bao dung và vỗ về.

Tiêu Minh xót lắm. Hắn bắt đầu khuyên nhủ Lý Bắc Bắc bớt đặt nặng chuyện có con. Bởi với hắn chuyện con cái nên để tùy duyên. Hắn không muốn Lý Bắc Bắc phải chịu bất kỳ áp lực nào chỉ vì một khả năng mong manh.

Lâu dần mẹ Tiêu cũng chuyển sang đứng về phía hai đứa.

Chỉ còn mỗi bố Tiêu vẫn giữ vẻ mặt cau có âm thầm tức giận, nhưng cũng không giận được lâu. Bởi Lý Bắc Bắc luôn miệng "chú ơi" trước, "chú ơi" sau, lễ phép dịu dàng khiến ông khó mà giận nổi.

Thật lòng mà nói, bố Tiêu sớm đã coi Lý Bắc Bắc như con ruột trong nhà rồi.

Nhà họ Tiêu vốn cũng không phải kiểu gia đình nhất định phải có cháu trai cháu gái cho bằng được. Chỉ là việc con cháu đầy đàn luôn là mong ước từ lâu của ông Tiêu, một người thuộc thế hệ cũ.

Thế nhưng dù mong mỏi đến đâu thì cũng không thể xem nhẹ ý muốn của con trai, lại càng không thể phủ nhận sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của Lý Bắc Bắc.

Nhìn cậu mỗi ngày sống trong nhà mà cẩn thận từng lời ăn tiếng nói, đến cả nói cũng không dám nói nhiều, ông Tiêu cuối cùng cũng mềm lòng mà xuống nước.

"Chuyện con cái không cần gấp, người trẻ có suy nghĩ và lựa chọn của người trẻ". Ông lựa lời nói khéo, không nhắc gì đến chuyện sức khỏe của Lý Bắc Bắc nữa.

Nói rồi ông vẫn không quên thêm một câu: "Nhưng mà nhà thì vẫn nên đổi, lỡ đâu... có thì sao?"

Ông Tiêu vẫn giữ lại một chút hy vọng.

Cũng nhờ vào sự kiên trì ấy mà cuối cùng Lý Bắc Bắc đã có được một căn hộ mới rộng rãi hơn, vui đến mức như muốn bay lên trời. Cậu luôn cảm thấy cuộc đời mình thật sự gặp được rất nhiều điều tốt đẹp, rất nhiều người tử tế. Có lẽ vì khi còn nhỏ đã chịu đủ khổ rồi, nên khi lớn lên những gì còn lại đều là ngọt ngào?

Dưới sự kiên nhẫn an ủi và khuyên nhủ của Tiêu Minh, Lý Bắc Bắc cũng dần buông bỏ áp lực chuyện con cái, học cách thả lỏng và sống vui vẻ hơn.

Thế nhưng đời là vậy.

Khi bạn cố gắng theo đuổi điều gì đó, nó lại luôn xa vời. Nhưng một khi bạn buông bỏ không còn trông mong nữa thì lại bất ngờ trúng số.

Ngày Lý Bắc Bắc biết mình mang thai, Tiêu Minh vui đến mức ngơ ngẩn như một đứa trẻ ngốc, không biết nên khóc hay nên cười. Nếu không bị mẹ Tiêu ngăn lại, có lẽ hắn đã bế thốc Lý Bắc Bắc lên và giơ cao rồi xoay vòng ngay tại chỗ.

Nhân lúc mẹ Tiêu đi gọi điện báo tin cho nhà họ Lý, Tiêu Minh đã không kìm được mà quỳ hẳn xuống, ôm lấy bụng Lý Bắc Bắc để nghe... tiếng thai máy.

Lý Bắc Bắc vừa bối rối vừa buồn cười: "Tiêu Minh à, trong bụng em bây giờ vẫn chỉ là một hạt đậu nhỏ thôi."

"Hả?" Tiêu Minh thật sự không rành mấy chuyện này. "Thế bao giờ thì nó mới động đậy?"

"Còn lâu lắm". Lý Bắc Bắc kéo nhẹ ống tay áo của hắn: "Anh đứng dậy đi, không thì lát nữa mẹ lại mắng anh ngốc bây giờ."

"Chỉ cần em thông minh là được rồi". Tiêu Minh cười, mắt cong cong giọng đầy cưng chiều.

Lý Bắc Bắc lập tức nghiêm mặt nghĩ: Thế thì chẳng phải cả nhà mình đều ngốc à?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Khi nhìn thấy Tiêu Minh ngây ngốc áp tai vào bụng mình, cậu lần đầu tiên có được cảm giác chân thực rằng mình sắp làm ba rồi.

Cậu khẽ đưa tay vuốt bụng mình, khóe môi bất giác cong lên nở một nụ cười dịu dàng đến không ngờ.

Cậu thật sự cảm thấy mình quá may mắn: có một người bạn đời yêu thương mình, một gia đình hòa thuận, và một sinh linh bé bỏng đang lớn lên từng ngày trong bụng.

Thật sự rất mong chờ.

Lý Bắc Bắc bị ốm nghén rất sớm, mà còn nghén dữ dội. Mỗi bữa ăn chưa kịp ăn được mấy miếng thì đã nôn sạch, ăn uống không yên. Để tiện chăm sóc cậu, hiện tại hai người vẫn tạm thời sống trong căn biệt thự của bố mẹ Tiêu Minh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!