Tiêu Minh đứng ngẩn ra trước chiếc nôi nhỏ, đầu óc vẫn chưa kịp xoay chuyển.
Chỉ mới ra ngoài làm nhiệm vụ một chuyến, vậy mà khi quay về Lý Bắc Bắc đã sinh con rồi. Hắn vốn còn định ở bên cậu lúc sinh, cả kỳ nghỉ phép cũng đã xin sẵn. Nào ngờ Lý Bắc Bắc lại sinh sớm hơn dự kiến.
Hắn đưa tay ra, dè dặt dùng ngón trỏ khẽ chạm vào nắm tay bé xíu của con trai. Động tác cực kỳ cẩn thận, đến cả một chút lực cũng không dám dùng, chỉ sợ làm đau đứa trẻ nhỏ xíu mềm mại trước mắt này.
"Anh thử bế con một chút đi". Lý Bắc Bắc nằm trên giường, ánh mắt ngập tràn ý cười dịu dàng nhìn hắn.
"Anh không dám". Tiêu Minh nghiêm túc rụt tay lại: "Con nhỏ quá."
"Anh chỉ cần đỡ lấy đầu con là được rồi". Lý Bắc Bắc vừa nói vừa nhẹ nhàng hướng dẫn.
Thế nhưng Tiêu Minh vẫn không dám bế con, cứ đứng ngây người bên chiếc nôi thật lâu cho đến khi lưu luyến không nỡ mới chịu quay về ngồi cạnh giường Lý Bắc Bắc.
Hắn nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay thô ráp nhưng lại truyền đến cảm giác an tâm lạ kỳ. Ánh mắt hết lần này đến lần khác lại vô thức liếc nhìn về phía chiếc nôi.
"Không sao đâu, anh cứ qua bế con đi". Lý Bắc Bắc cố nén cười, giọng nói dịu dàng trấn an.
Tiêu Minh bật cười khẽ, đưa tay xoa đầu cậu: "Thôi, anh ở cạnh em thêm một lúc nữa đã."
Con... đợi lớn thêm chút rồi bế cũng chưa muộn.
Trong lòng Tiêu Minh vẫn cảm thấy tất cả như đang nằm mơ, bọn họ vậy mà thực sự đã có một đứa con rồi.
Anh vẫn còn nhớ những ngày đầu hai người mới ở bên nhau. Khi đó hắn đang đóng quân nơi biên giới, còn Lý Bắc Bắc thì bị cách ly để kiểm tra tại trung tâm nghiên cứu.
Mỗi ngày bọn họ chỉ có một chút thời gian ngắn ngủi để nhắn vài tin, gọi một cuộc điện thoại.
Hôm ấy Tiêu Minh vừa huấn luyện xong, còn chưa kịp ăn cơm đã vội vàng chạy về ký túc xá. Hai người hẹn nhau đúng bốn giờ chiều sẽ gọi điện, hắn tuyệt đối không thể đến trễ. Với mọi chuyện Tiêu Minh đều rất đúng giờ, đặc biệt là với Lý Bắc Bắc.
"Trưa nay cánh gà kho xì dầu ở căn tin ngon lắm, Hạ Thần ăn liền hai chén cơm". Bên kia điện thoại không biết Lý Bắc Bắc đang làm gì, chỉ lải nhải kể mấy chuyện vặt ban ngày. Vì cuộc sống ở trung tâm nghiên cứu quá đơn điệu, đề tài của cậu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài chuyện mà chủ yếu xoay quanh Hạ Thần.
Tiêu Minh vừa lau mồ hôi trên trán vừa cười: "Vậy còn em? Em cũng ăn hai chén luôn à?"
"Chiều nay em phải kiểm tra nên không được ăn nhiều". Lý Bắc Bắc ỉu xìu nói, giọng mang theo chút ấm ức.
"Cố lên, chịu khó một chút nữa thôi, sắp xong rồi". Tiêu Minh không giỏi dỗ dành người khác, nói được vài câu lại chuyển thẳng sang chuyện tương lai: "Căn hộ trong thành phố anh đã nhờ người bắt đầu sửa sang rồi. Chờ khi chúng ta kết hôn xong là có thể dọn vào ở."
"Wow, em có thể tới xem thử được không?" Nghe đến hai chữ "kết hôn" mặt Lý Bắc Bắc đỏ bừng.
"Đương nhiên được, bây giờ nó cũng là của em rồi. Một lát nữa anh sẽ gửi ảnh thiết kế qua email cho em, nếu không thích thì cứ đổi theo ý em".
Lý Bắc Bắc hớn hở hỏi: "Là mấy phòng vậy ạ?"
"Ba phòng ngủ, hai phòng sinh hoạt."
Giữa trung tâm thành phố một căn hộ ba phòng ngủ như vậy không hề nhỏ, giá cả cũng rất đắt đỏ. Tiêu Minh vốn là người tiết kiệm, căn hộ này là do mấy năm trước hắn tự dành dụm từng đồng để mua. Khi đó hắn vẫn chưa có ý định kết hôn nên cứ để đấy mãi mà không sửa sang gì.
Lý Bắc Bắc kinh ngạc thốt lên: "Lớn vậy sao!"
"Ừ, vừa hay phòng chính để mình ở, phòng phụ cho con, còn dư lại một phòng làm phòng khách". Tiêu Minh đã tính toán đâu vào đấy.
Nhưng khi nghe đến chữ "cho con", nụ cười trên môi Lý Bắc Bắc bỗng cứng lại.
Cậu chần chừ không lên tiếng, mãi đến khi Tiêu Minh nghi hoặc hỏi cậu làm sao vậy, Lý Bắc Bắc mới khẽ mở lời: "Bọn họ... vẫn chưa nói với anh sao?"
"Hửm?"
Lý Bắc Bắc mím môi đột nhiên không biết nên mở lời từ đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!