Hạ Thần bị đồng nghiệp lây cảm, bệnh khá nặng.
Còn Lục Hành Thư thì bận công việc, đã đi công tác suốt một tháng chưa về nhà.
Hai đứa bé năm tuổi, Đại Bảo và Tiểu Bảo, đang ngồi trong phòng khách làm bài toán đơn giản. Tiểu Bảo rất nghiêm túc, còn Đại Bảo thì chưa được mấy phút đã nằm lăn ra sàn, hở cả rốn mà ngủ khò. May mà hệ thống sưởi đủ ấm, nếu không với cái tính cẩu thả của Đại Bảo, sớm muộn gì cũng bị cảm.
Tiểu Ninh đành bất lực bế cậu nhóc vào phòng.
Hễ học là buồn ngủ, không hiểu Đại Bảo giống ai, rõ ràng Hạ Thần và Lục Hành Thư đều học rất giỏi.
Bài toán là bài tập về nhà của lớp mẫu giáo, Tiểu Bảo mới vào lớp giữa năm nay nên càng chăm chỉ, đã có thể làm phép cộng trừ trong phạm vi 100. Tiểu Ninh cảm thấy tính cách của Tiểu Bảo giống Hạ Thần hơn, ít nói, lạnh lùng, nhưng mỗi lần cất tiếng lại mang giọng trẻ con cực kỳ ngọt ngào, thêm vẻ ngoài xinh xắn, đúng kiểu đối lập dễ thương khiến người ta phát điên.
"Dì Ninh, cha sẽ về nhà tối nay ạ?" Tiểu Bảo dụi dụi mắt, trông có vẻ cũng đã mệt rồi.
Lúc này đã là bảy giờ rưỡi tối, bình thường tám giờ là hai đứa phải đi ngủ. Tiểu Bảo ngáp một cái, bài toán trong vở bài tập đã hoàn thành hết. Tiểu Ninh giúp cậu thu dọn sách vở và dụng cụ học tập, biết rõ Tiểu Bảo muốn đợi Lục Hành Thư nên mỉm cười bảo: "Tướng quân về chắc cũng muộn lắm, cậu chủ nhỏ đi ngủ trước đi nhé."
"Không được." Tiểu Bảo nhíu đôi mày nhỏ, rất nghiêm túc, "Con muốn đợi cha."
Tiểu Ninh biết tính Tiểu Bảo, tuy còn nhỏ nhưng đã rất cứng cỏi. Một khi đã quyết tâm làm gì thì rất khó lay chuyển.
Cô hơi khó xử: "Nhưng tướng quân phải đến tận rạng sáng mới về đến mà...".
Tiểu Bảo không lên tiếng, gương mặt nhỏ nhắn chẳng biểu lộ cảm xúc gì, lạnh tanh như tượng đá. Có lúc nó giống Hạ Thần đến ngỡ ngàng, như thể được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu. Tiểu Ninh nhiều lần không biết phải làm sao để lấy lòng vị tiểu thiếu gia này. Rõ ràng lúc nhỏ còn dễ thương đến thế, sao càng lớn lại càng ít nói, lạnh lùng như vậy chứ.
Dạo gần đây Hạ Thần bị cảm nặng, hầu như đều ở lì trong phòng, sợ lây bệnh cho hai đứa nhỏ nên không dám ra ngoài.
Đại Bảo thì khóc nhè đòi gặp ba, dỗ một lát là nín. Còn Tiểu Bảo thì ngược lại ngoan ngoãn vô cùng, chẳng ầm ĩ cũng không mè nheo. Mỗi ngày ba bữa đều nhắc Tiểu Ninh đừng quên mang thuốc cho Hạ Thần, buổi tối trước khi ngủ còn thích đi lòng vòng trước cửa phòng Hạ Thần vài vòng, nhưng tuyệt nhiên chưa từng gõ cửa.
Cũng vì thế mà Tiểu Ninh càng thêm lo lắng.
Không thắng nổi tính cố chấp của Tiểu Bảo, cuối cùng cô đành ngồi cùng cậu trong phòng khách chờ Lục Hành Thư. Rõ ràng Tiểu Bảo đã rất buồn ngủ, đầu nhỏ lắc lư như muốn ngã, ngồi cũng không vững, vậy mà vẫn cắn răng chịu đựng.
Thậm chí còn lặng lẽ chạy đến trước cửa phòng Hạ Thần, nằm rạp xuống đất lắng tai nghe động tĩnh bên trong. Cái dáng nằm rình này, quả thật giống y hệt Lục Hành Thư ngày xưa từng canh trước cửa phòng Hạ Thần.
Chưa được bao lâu, Tiểu Bảo hấp tấp chạy xuống lầu, níu áo Tiểu Ninh: "Dì Ninh, ba ho dữ lắm, chắc hết nước uống rồi."
"Dì mới mang lên cho ba một bình nước mà."
"Còn hũ lê chưng mật hôm qua ông ngoại mang tới thì sao? Thứ đó trị ho tốt lắm, dì có cho cha ăn không?"
Dì Ninh gật đầu: "Tiểu thiếu gia, những gì con dặn dì đều đã làm cả rồi."
Tiểu Bảo cúi gằm đầu xuống, trông có vẻ không vui.
Kim đồng hồ trên tường tích tắc chỉ đúng mười giờ, dì Ninh bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, mệt mỏi nhìn Tiểu Bảo đầy bất lực.
Tiểu Bảo vẫn đang đọc một quyển sách: "Dì Ninh, nếu dì buồn ngủ thì cứ đi nghỉ đi, không cần lo cho con."
"Không được." Dì Ninh không yên tâm, hít một hơi thật sâu, "Dì còn chịu được."
Nói xong, dì Ninh đã ngủ thiếp đi. Tiểu Bảo thở dài khe khẽ, cẩn thận đắp cho dì một chiếc chăn nhỏ, rồi lại tiếp tục tập trung đọc sách. Quyển sách đó rất đơn giản, phần lớn là tranh minh họa màu sắc, chỉ thỉnh thoảng mới có vài chữ kèm theo cả phiên âm pinyin. Đây là cuốn truyện mà Tiểu Bảo yêu thích nhất, bởi vì Hạ Thần đã từng đọc cho cậu nghe không biết bao nhiêu lần.
Tích tắc, tích tắc.
Kim đồng hồ nhích từng chút một, tiếng thở đều đặn của dì Ninh kéo dài trong yên tĩnh.
Tiểu Bảo dụi mắt, viền mắt đỏ hoe. Nhân lúc dì đang ngủ say, cậu lại lặng lẽ chạy lên lầu, ôm cuốn truyện ngồi xuống trước cửa phòng của Hạ Thần.
Ba ngủ rồi sao? Vì không còn nghe tiếng ho nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!