Trong thời đại mà mạng lưới phủ khắp mọi nơi thì tin tức lan truyền nhanh đến mức khó tưởng.
Bao gồm cả chuyện vừa bùng nổ sáng nay, tin tức về việc Hạ Thần từng bị đánh dấu. Tiêu đề bài viết còn trắng trợn đính kèm cái tên của thượng tướng Lục: Omega của Tướng quân Lục Hành Thư từng bị người khác đánh dấu.
Trong bản tin, tên thật của Hạ Thần cùng thông tin cậu từng là cháu ngoại nguyên soái đều bị đưa lên không sót một chữ. Tin tức này rõ ràng là có người cố tình tung ra. Tài khoản vừa được tạo mới, địa chỉ IP lần ra được là từ một tiệm net cũ kỹ nằm ở khu ngoại ô hẻo lánh, không có camera an ninh để điều tra.
Vì có tên Lục Hành Thư xuất hiện ở đầu đề nên độ quan tâm tăng vọt chỉ trong thời gian ngắn. Chưa đầy nửa tiếng sau, bài viết đã bị gỡ xuống, nhưng vẫn có vô số người dùng đủ mọi cách để phát tán lại trên các nền tảng khác. Trong phần bình luận những lời lẽ ác ý cũng ùn ùn kéo đến. Hạ Thần không đọc kỹ, chỉ dặn Lý Bắc Bắc đang mang thai đừng xem mấy thứ đó, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lục Hành Thư hiện vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, e rằng cũng chẳng có thời gian lướt mạng.
Những ngày này Hạ Thần vẫn đi làm như bình thường, trông cứ như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cậu. Lão gia nhà họ Lục từng tìm đến, nói muốn ra mặt đưa ra tuyên bố làm rõ nhưng bị Hạ Thần ngăn lại. Chuyện này xảy ra quá kỳ lạ, cậu muốn tiếp tục quan sát thêm. Lão gia không lay chuyển được, đành chịu chờ Lục Hành Thư quay về rồi tính tiếp.
May mà trên mạng không xuất hiện ảnh chụp của Hạ Thần, nếu không hậu quả e rằng còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Phó Dực cũng gọi điện tới hỏi thăm. Ông đã lớn tuổi, ít khi lên mạng, chỉ nghe người giúp việc trong nhà kể lại những lời bàn tán ồn ào ngoài kia. Ban đầu Phó Dực vốn định giấu chuyện Hạ Thần từng bị đánh dấu suốt đời, không ngờ cậu đã sớm biết. Lại còn biết từ chỗ lão gia nhà họ Lục.
Trong lòng Phó Dực dâng lên một cơn giận, suýt chút nữa đã phát hỏa, nhưng rồi cũng bị Hạ Thần khéo léo dỗ dành.
Cậu kể lại sơ lược tình hình khiến Phó Dực chỉ biết thở dài không dứt. Ai mà ngờ trong vụ bắt cóc mười mấy năm trước, Lục Hành Thư cũng là người liên quan.
"Nếu đã như vậy thì ta cũng không tiện xen vào nữa. Con nhớ chú ý an toàn, bảo Lục Hành Thư cho con thêm vài vệ sĩ." Phó Dực dặn dò.
"Con đi làm đều có người đưa đón, trung tâm nghiên cứu cũng rất an toàn rồi." Hạ Thần khẽ cười, đã lâu rồi chưa quay về nhà họ Phó, bèn hỏi thêm: "Cha dạo này thế nào rồi ạ?"
"Vẫn như cũ thôi." Phó Dực từ lâu đã quen với những ngày tháng "không bình thường" của con mình, chỉ có một điều khiến ông thấy lạ: "Dạo này cha con không còn vẽ tranh nữa, lạ lắm. Cứ ngồi ngẩn người nhìn ra cây đào ngoài cửa sổ."
"Là cây ông ngoại trồng phải không?" . Hạ Thần chợt nhớ ra, hình như năm Phó Ngôn Triết chào đời, chính tay bà ngoại cậu đã trồng cây đào ấy. Trong ký ức của Hạ Thần trước năm năm tuổi mùa xuân nào cây cũng nở rộ, hoa đào thơm ngát. Nhưng từ sau khi Phó Ngôn Triết phát bệnh, cây ấy kỳ lạ thay lại chẳng còn nở hoa nữa.
Cậu gần như đã quên mất dáng vẻ rực rỡ hoa nở khắp cành của nó.
"Lúc Tiểu Triết còn rất nhỏ, mẹ nó đã qua đời rồi. Có thể trong tiềm thức, nó cũng gợi lại ký ức đau lòng nào đó." Cây đào ấy giống như một đoạn hồi ức bị bỏ quên, dù bao năm không trổ hoa, Phó Dực vẫn không nỡ chặt bỏ.
Chỉ là năm nay trong một lần tản bộ, Phó Dực bất chợt thấy... hình như nó có dấu hiệu hồi sinh.
Nhưng so với chuyện đó, điều Hạ Thần lo lắng hơn lại là Tiểu Bảo ở nhà, làn da bé bị dị ứng nổi đầy những nốt đỏ. Những lúc ngứa bé sẽ quấy khóc dữ dội, khiến Hạ Thần cũng mất ngủ theo, cả đêm không yên đành tự mình dậy chăm. Người giúp việc đưa Đại Bảo sang ngủ phòng bên, sợ rằng lây nhiễm.
Thuốc bôi lên nốt đỏ sẽ rát, Tiểu Bảo khóc nấc từng hồi. Hạ Thần xót con chỉ đành ôm bé cả đêm dỗ dành.
Lại thêm việc Tiểu Bảo rất nhạy với pheromone, vừa rời khỏi vòng tay Hạ Thần là khóc ầm lên. Hạ Thần là ba Omega của bé, pheromone trên người cậu khiến đứa trẻ đặc biệt khi đang ốm vô thức muốn bám lấy. Ngoài Lục Hành Thư ra, bé chẳng chịu cho ai ngoài Hạ Thần bế.
Đúng là bướng bỉnh, chẳng khác gì cậu lúc nhỏ.
Trái lại, Đại Bảo thì dễ chịu hơn hẳn, ai bế cũng được, suốt ngày cười hì hì. Mỗi lần Lục Hành Thư về nhà, bé lại vui mừng ra mặt, giơ tay đòi ôm. Nhưng Lục Hành Thư như cơn gió lao thẳng vào phòng tìm Hạ Thần và Tiểu Bảo, khiến Đại Bảo tủi thân khóc như mưa. Người giúp việc hết cách đành dắt bé ra sân dạo chơi. Dạo một hồi, Đại Bảo lại quên sạch chuyện buồn lúc nãy.
Lục Hành Thư vừa bước vào phòng, Hạ Thần đã khẽ đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt".
Tiểu Bảo vừa ngủ thiếp đi, đang m*t ngón tay, ngoan ngoãn rúc vào lòng Hạ Thần.
Sắc mặt Hạ Thần trông rất tiều tụy, chắc hẳn đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế. Lục Hành Thư tưởng rằng là vì áp lực từ tin tức trên mạng khiến cậu không thoải mái, trong lòng không nhịn được mà âm thầm rủa thầm một câu "chết tiệt".
Hạ Thần bế Tiểu Bảo đi tới, ra hiệu cho anh bế giúp một lát, đồng thời hạ giọng giải thích:
"Tiểu Bảo bị dị ứng da, dỗ mãi mới ngủ được."
"Có nghiêm trọng không?" Lục Hành Thư lo lắng hỏi.
Hạ Thần xoa xoa cánh tay mình, cau mày đáp: "Bác sĩ bảo là dị ứng thời tiết mùa xuân, bôi thuốc rồi thì đỡ hơn nhiều."
"Ừ... Vậy chuyện tin tức trên mạng, em định xử lý thế nào? Cha gọi cho anh, nói em không định ra tuyên bố?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!