Chương 5: (Vô Đề)

"Hạ , cậu nói kết hôn là để lừa tên tân binh đó thật à?"

Chiều tan ca xong, Lý Bắc Bắc cùng Hạ Thần về ký túc xá lo nấu lẩu. Vừa nấu vừa không nhịn được hỏi: "Trời ơi, sao cậu im lặng vậy? Cậu thật sự kết hôn rồi hả?"

"Ừ." Hạ Thần dứt khoát không phủ nhận, đổ cả đống viên thịt vào nồi điện từ. Nhìn nước dùng sôi ùng ục, hơi nóng nghi ngút bốc lên, tâm trạng cậu bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn. Cậu liên tiếp thả thêm củ cải, bắp, đậu hũ ky, giá đỗ, bánh tráng khô... từng đợt nguyên liệu bị nấu đến sôi trào, cuối cùng mới để Lý Bắc Bắc vẫn còn đắm chìm trong cú sốc đã kết hôn mở tủ lạnh lấy thịt dê đông lạnh, đặt sang một bên chờ nhúng.

Lý Bắc Bắc vừa thổi phù phù vừa ăn củ cải nóng, vừa nhìn Hạ Thần chằm chằm: "Không ngờ cậu cũng giấu nhiều bí mật vậy nha."

"Không phải bí mật."

"Hả?"

"Hồ sơ của tôi ghi rõ đã kết hôn, công khai, ai cũng tra được. Mấy cậu không thèm xem thôi." Hạ Thần nói có lý, người ta không hỏi, cậu việc gì phải ngốc nghếch tự khai ra.

Lý Bắc Bắc xiên viên thịt lên đũa: "Vậy sao cậu còn bảo ở nhà một mình lạnh lẽo?"

"Anh ấy không thích về nhà, cũng chẳng đoái hoài gì đến tôi." Hạ Thần không hề nói dối, cậu ở biệt thự riêng của Lục Hành Thư gần ba năm nay. Lời nói ra nghe lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại phảng phất nỗi cô đơn. Lý Bắc Bắc gắp cho cậu miếng bắp, muốn hỏi mà ngại, cuối cùng chính Hạ Thần lên tiếng trước: "Anh ấy là Alpha."

"... Cậu xuất sắc như thế, sao không quen một Beta đi cho rồi? Chẳng lẽ cậu không biết Alpha toàn là lũ sở khanh chỉ thích Omega thôi sao? Nhất định là hắn ta lừa tình cậu, thật quá đáng! Cưới cậu rồi không quan tâm, đến nhà cũng chẳng thèm về..."

Bên cạnh Lý Bắc Bắc có không ít ví dụ sống động: Alpha chơi chán tình cảm với Beta rồi lại quay về cưới Omega. Xét trên phương diện sinh sản, khả năng sinh con của Beta rất thấp, chỉ có khi nam Beta và nữ Beta kết hợp mới có thể đảm bảo tỷ lệ sinh sản cao nhất. Hơn nữa, chỉ cần một trong hai bên là Beta, dù kết đôi với Alpha hay Omega, thì đứa trẻ sinh ra chắc chắn cũng chỉ là Beta.

"Nhưng mà cậu cũng giỏi đấy chứ, cưới được cả một Alpha cơ mà." Lý Bắc Bắc nói rồi chậc lưỡi, "Chuyện giữa vợ chồng ấy à, thật ra tôi cũng chẳng hiểu gì mấy, dù sao thì tôi cũng là trai tân 23 năm chưa biết yêu đương là gì..." 

Lý Bắc Bắc nói được nửa câu mới nhận ra mình lại lỡ lời, rõ ràng thấy Hạ Thần đang buồn, vậy mà còn lỡ miệng chê trách Alpha nhà người ta. Cưới được nhau chắc chắn là có yêu thương, thế là vội vàng đổi giọng bắt đầu an ủi: "Mà nè, nếu anh ta cứ mãi không chịu về nhà, cậu cứ thử làm nũng một chút xem. Nói với anh ta là cậu ăn cơm một mình buồn lắm. Ai mà nỡ từ chối ăn cơm cùng người đẹp chứ, đúng không?"

Dù gì đi nữa, chuyện hôn nhân nên khuyên hòa hơn là khuyên chia tay.

Ai ngờ Hạ Thần thản nhiên đáp một câu, đập tan luôn sự lạc quan của cậu ta: "Tôi dùng chút thủ đoạn mới ép được anh ấy cưới tôi."

"..."

"Còn dầu hủ ky không? Cho thêm chút nữa đi. Tôi không ăn cay, cho tôi nước tương thường thôi." Hạ Thần như chẳng có gì để tâm, ăn uống hào hứng, một hơi ăn liền bảy miếng dầu hủ ky, còn chưa thỏa mãn, lại thở dài một tiếng, "Giá mà có cả quẩy thì tốt."

Lý Bắc Bắc tức lắm. Chỉ có bảy miếng dầu hủ ky mà Hạ Thần ăn sạch không chừa lại miếng nào cho cậu. Cậu trút phần thịt dê vào nồi, rồi dùng đũa vạch ranh giới rõ ràng, tuyên bố lãnh thổ: "Thịt dê bên này là của tôi, của cậu để bên kia!"

"Ăn lẩu mà tính toán thế à?"

"Cậu ăn hết sạch dầu hủ ky, không chừa cho tôi miếng nào, vậy thì tốt à?"

Nào ngờ mùi thơm của nồi lẩu lan khắp nửa khu nhà, khiến các phòng khác ngửi thấy mà bụng sôi réo. Lý Khắc thậm chí còn cầm luôn bát đũa chạy sang gõ cửa đòi ăn ké. Hạ Thần và Lý Bắc Bắc quýnh quáng ăn vội hết thịt dê mới chịu mở cửa cho Lý Khắc, khiến cậu ta đến nơi mà chỉ ăn được chút rau thừa nước cặn.

Ăn xong Lý Bắc Bắc còn không cho ăn chùa, bắt Lý Khắc rửa nồi rửa bát trả công.

Lý Khắc chẳng chịu thua, vừa rửa vừa chê mặt Lý Bắc Bắc mọc thêm mụn, bảo chắc do ăn vụng nhiều quá nên mới vậy. Chọc tức đến mức Lý Bắc Bắc la oai oái, nhào tới định cắn cậu ta một trận. Hai người kẻ nói người đuổi, ầm ĩ rầm rộn cả phòng, thế mà Hạ Thần lại không thấy ồn ào chút nào, trái lại còn cảm thấy vui vẻ và mới mẻ.

Cậu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm phản chiếu ánh đèn đường rải rác vài bông tuyết mỏng, không rõ rệt và cũng chẳng tích tụ được. Cành cây trụi lá lạnh lẽo, chỉ có vài khung cửa sáng đèn nơi những toà ký túc xá là đem lại một chút cảm giác ấm áp. Còn một tháng nữa là đến Tết, Hạ Thần bất giác nhớ lại năm đầu tiên cậu về nhà họ Lục.

Không có Lục Hành Thư ở bên, cái Tết đó ở nhà họ Lục với cậu chẳng khác nào một kẻ xa lạ ghé ngang. Không ai nói chuyện với  quá một câu, mọi người đều cư xử khách khí, mà càng khách khí lại càng xa cách.

Mẹ của Lục Hành Thư thì từ đầu đến cuối không nói với cậu lời nào. Nếu không phải vì cậu ép hôn, thì giờ này chắc Lục Hành Thư đang ngồi ăn bữa cơm tất niên đầm ấm cùng họ. Cậu biết rõ bản thân mình vốn không được hoan nghênh. Dù không được chào đón nhưng Hạ Thần cũng chưa từng ép buộc ai phải tỏ ra thân thiện với mình. Từ đó về sau, mỗi dịp lễ Tết cậu đều tự mình trải qua, hoặc về nhà cùng ông ngoại ăn một bữa cơm.

Năm nay có thể ở đây, giữa sự náo nhiệt có người cùng ăn cùng cười, đối với Hạ Thần mà nói đã là một điều rất đáng quý rồi.

Lúc Lục Hành Thư cúp máy trong văn phòng, đúng lúc Tiêu Minh gõ cửa bước vào. Anh đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc, là văn kiện từ tinh cầu thủ đô gửi tới, Tiêu Minh vừa in ra từ hệ thống khi còn mới. Sắc mặt Lục Hành Thư khẽ trầm xuống, giữa đôi mày thoáng hiện vẻ bất mãn, nhưng không vươn tay lấy tập hồ sơ ấy.

Cha anh đã gọi điện trước, kể qua toàn bộ tình hình nguyên soái Phó Nghị một lần nữa yêu cầu điều anh trở về.

Trước kia còn là thượng tá, anh đã dám không nghe lời nguyên soái. Nay đã là một vị tướng quân, sao có thể dễ dàng khuất phục?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!