Chương 49: (Vô Đề)

Nơi cát bụi bay về, chính là Lục Hành Thư năm mười bảy tuổi.

Mùa đông năm ấy lạnh buốt đến thấu xương. Tuyết rơi trắng xóa phủ kín cả những triền núi hoang vu, mang theo vẻ chết chóc im lìm. Trong căn nhà gỗ mục nát, những sợi rơm khô héo chẳng mang nổi một tia ấm áp nào. Cái lạnh gặm nhấm từng khớp xương, từng nhịp thở. Bóng đêm như con thú dữ âm thầm rình rập, bò trườn trong bốn bức tường lạnh lẽo, thít chặt lấy từng hơi thở nhỏ nhoi.

Bên ngoài, tiếng la hét hỗn loạn của bọn bắt cóc đang say khướt hòa cùng tiếng chai rượu vỡ tan trên nền đất, vang lên những âm thanh chát chúa như cứa vào màng nhĩ.

Trong cái đêm tối tĩnh lặng đến nghẹt thở, nơi có thể nghe rõ từng nhịp thở run rẩy của chính mình mọi thứ đều trở nên tồi tệ đến cực điểm.

Và chính trong hoàn cảnh khốn cùng ấy, chính anh đã đánh dấu Hạ Thần. Một Omega chưa thành niên vừa mới chỉ mười bốn tuổi đang bị tiêm chất PCI-1 pha loãng khiến kỳ ph*t t*nh đến sớm.

Là anh đã đánh dấu cậu ấy.

"Đừng sợ... đừng sợ..."

Giọng anh dịu dàng như gió thoảng ôm lấy Hạ Thần đang mê man trong vòng tay, nhẹ nhàng thì thầm như đang trấn an chính mình: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm... Tôi sẽ cưới em."

Thế nhưng thiếu niên trong lòng không đáp lại.

Cậu chỉ lặng lẽ thiếp đi, chìm sâu vào giấc ngủ mịt mờ, cơ thể không còn chút phản ứng nào.

Chớp mắt một cái, mọi thứ lại hóa thành hỗn loạn, là cảnh bọn họ bắt đầu bỏ trốn.

Năm mười bốn tuổi, vì kỳ ph*t t*nh kết thúc sớm, Hạ Thần rơi vào trạng thái mơ màng hỗn loạn, cả người như không còn tỉnh táo.

"Lục Hành Thư - 'Lục' là lỗ tai, 'Hành' là đi lại, 'Thư' là sách vở." Thiếu niên Lục Hành Thư th* d*c, vừa cười vừa nói với Hạ Thần đang yếu ớt nằm trên lưng mình, "Tên em thật đẹp. 'Tinh tú giữa mùa hè'

- là viết như thế này đúng không?"

Vì lạnh, Hạ Thần lại rúc vào người anh thêm chút nữa, khịt khịt mũi, vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc nổi. Toàn thân mệt mỏi rã rời như bị tháo tung, cơ thể mềm nhũn tựa lên lưng Lục Hành Thư. Cái lạnh khiến cậu chẳng còn để tâm đến cảm giác khác thường nơi sau gáy. Giọng cậu khàn khàn, có phần khô rát: "Cuốn sách biết đi... tên anh cũng hay lắm."

Nói rồi Hạ Thần mím nhẹ môi, gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt. Trán cậu nóng ran, cơn sốt cứ âm ỉ không ngừng, đầu óc quay cuồng choáng váng, mơ hồ đến mức câu nói tiếp theo của Lục Hành Thư, cậu còn ngỡ là mình nghe lầm, chỉ là ảo giác mà thôi.

"Hạ Thần, sau khi em trưởng thành... có thể làm bạn đời của tôi không?"

Lục Hành Thư nói bằng giọng điệu chân thành và nghiêm túc.

Hạ Thần ngẩn ra, theo bản năng vểnh tai lên, cổ họng như nghẹn lại không phát ra được tiếng nào. Thấy vậy, Lục Hành Thư lại nghiêm túc lặp lại một lần nữa, khiến Hạ Thần xác nhận đây không phải là ảo giác. Cậu c*n m** d***, chưa thật sự hiểu hết ý cậu ấy nói, nhưng nhịp tim lại bất giác run lên nhè nhẹ.

Những ngày qua luôn cận kề sưởi ấm lẫn nhau khiến Hạ Thần nảy sinh một thứ cảm giác tin tưởng và lệ thuộc kỳ lạ với Lục Hành Thư. Cậu thích thiếu niên này, người đã bất chấp tất cả để đến cứu mình. Dù hai người mới chỉ vừa quen biết, nhưng Hạ Thần đã nghiêm túc, đã rung động. Cậu siết chặt lấy vạt áo sau lưng Lục Hành Thư, căng thẳng cả người.

"Nếu em không đồng ý cũng không sao, chờ sau khi chúng ta quay về..." Lục Hành Thư cắn răng, xấu hổ nói tiếp một hơi, "Chúng ta làm lại từ đầu nhé. Thật ra tôi cũng khá hài hước, học hành không tệ, thể thao thì càng giỏi. Năm nào cũng được bầu làm chiến sĩ thi đua, sau này nhất định có thể cho em cuộc sống ổn định. Em... em cứ suy nghĩ về tôi một chút đi."

Anh dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, nói những lời ấy mà tai đã đỏ bừng từ lúc nào. Vẻ bất cần thường ngày dường như chỉ là vỏ bọc, còn hiện tại – sự ngập ngừng xấu hổ này mới là con người thật của anh.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Hành Thư thổ lộ với một người, thậm chí còn giống như một lời cầu hôn. Không chỉ vì anh đã đánh dấu Hạ Thần, mà còn bởi vì anh thực sự thích Omega dịu dàng và kiên cường này.

Thích một người luôn đến rất bất ngờ, và ở tuổi trẻ, thứ tình cảm đó luôn khiến người ta muốn để đối phương biết. Lục Hành Thư nín thở chờ câu trả lời, nuốt khan một cái. Nhưng một lúc lâu trôi qua, chỉ có gió tuyết lặng lẽ lướt qua, đường núi đã rẽ ngoặt không biết bao nhiêu khúc, mà Hạ Thần vẫn chưa nói gì. Anh thất vọng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng trấn an:

"Tôi là lính, tuyệt đối sẽ không để em chết đâu. Đừng sợ."

"Em không sợ."

Hạ Thần nghe tiếng cậu giẫm lên tuyết, khe khẽ đáp lại.

Trời trắng xóa một màu, tuyết lớn như rửa sạch tất cả bóng tối trải dài thành con đường vô tận. Lục Hành Thư phả ra một ngụm khí trắng, ngẩng đầu nhìn về phía xa, rồi nghiến răng tiếp tục bước đi. Hạ Thần trên lưng nhẹ bẫng, khoảng thời gian này đã khiến cậu gầy rộc, gần như biến dạng.

Gió lạnh lướt qua tai buốt giá, Lục Hành Thư lui sang một bên, nhẹ nhàng đặt Hạ Thần xuống, để cậu tựa vào thân một gốc cây to. Anh cởi áo khoác của mình quấn lên người Hạ Thần, rồi cúi xuống xoa hai tay đang cứng đờ của cậu, áp lên môi thổi hơi sưởi ấm.

Hàng mi Hạ Thần khẽ run, ánh mắt cụp xuống không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!