Tối nay là đêm giao thừa. Từ ngày Hạ Thần và Lục Hành Thư làm hòa. Từ ngày Hạ Thần và Lục Hành Thư làm hòa, phu nhân Lục đã trông ngóng mãi đến hôm nay, cuối cùng cũng đợi được Hạ Thần chịu về nhà tổ Lục gia ở lại mấy hôm. Từ sáng sớm,\ bà đã chui vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Có vài món cần phải tẩm ướp tươi mới ngay trong ngày, bà sợ đám người giúp việc làm cẩu thả, bỏ nhầm những thứ Hạ Thần không thích, nên cái gì cũng tự tay làm.
Hôm nay Hạ Thần vừa xuất viện là đã đến nhà tổ Lục gia đón Tết, phu nhân Lục không thể để cậu ăn uống qua loa được.
Ông cụ Lục hai tay chắp sau lưng đi ngang qua một vòng, hừ mũi một cái: "Trước đây hờ hững như vậy, giờ thì lấy lòng quá nhỉ."
Lục phu nhân nghe xong liếc ông một cái: "Con trai thích, thì tôi cũng thích. Không giống ai kia, rõ ràng đã chấp nhận rồi mà ngoài miệng vẫn cứ cứng đầu."
Phu nhân Lục xưa nay không thích đôi co với ông cụ, nhưng hôm nay tâm trạng vui, nên cũng không nhịn đá xoáy ông mấy câu. Khiến ông cụ Lục hừ hừ không ngớt, miệng cứ lẩm bẩm tìm lý do bào chữa cho mình, nhưng bà thì chẳng buồn nghe, chỉ mím môi cười lén.
Ông cụ Lục bực mình, không thèm lượn lờ trong bếp nữa, quay người đi thẳng ra phòng khách.
Nào ngờ vừa bước vào, mặt vẫn còn lạnh tanh thì đã thấy Lục Hành Thư và Hạ Thần tới rồi.
Hạ Thần bế Tiểu Bảo trong tay, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cha."
Lục lão gia không đáp, quay người lẳng lặng đi vào thư phòng. Hạ Thần đứng đó lúng túng, có phần không biết phải làm sao. Dù cậu cũng từng chịu đối xử như vậy trong quá khứ, nhưng hôm nay dù sao cũng là Tết, vẫn thấy chạnh lòng. Cậu ngước mắt nhìn Lục Hành Thư, rồi kiếm đại một câu để nói lảng: "Anh có lấy tã chưa? Tiểu Bảo phải thay rồi."
Lục Hành Thư cũng bực bội trong lòng, rõ ràng đã gọi điện báo trước rồi, sao hôm nay cha anh vẫn còn tỏ thái độ như vậy?
Anh nghĩ bụng: Không được, nếu cứ thế này, tối nay phải đưa Hạ Thần về nhà.
"Em đừng giận. Ăn cơm xong mình về luôn." Lục Hành Thư đón lấy Tiểu Bảo đặt lên ghế sofa chuẩn bị thay tã. Người giúp việc thấy vậy liền vội vàng đến hỗ trợ.
Hạ Thần thì khẽ gãi mũi, nhỏ giọng: "Không sao đâu."
Phu nhân Lục nghe thấy tiếng liền bước ra, vui mừng nói: "Sao đến rồi mà không báo cho mẹ một tiếng? Hạ Thần, có khát không, để mẹ làm cho con ly nước dâu tây nhé."
Từ sau khi Hạ Thần sinh con, bà thường xuyên đến bệnh viện, đi đi lại lại cũng trở nên thân quen với cậu.
Thật ra phu nhân Lục vốn là người dễ gần, chẳng qua trước đây bà hiểu lầm rằng chính Hạ Thần khiến con trai mình không thể về lại thủ đô nên mới tỏ thái độ lạnh nhạt. Giờ đây tiếp xúc nhiều, bà càng nhìn Hạ Thần càng thuận mắt.
"Thưa mẹ, con uống nước ấm là được rồi ạ, không cần phiền đến mẹ đâu." Hạ Thần đi theo bà.
"Không phiền, không phiền chút nào cả."
Thật ra Hạ Thần cũng muốn uống, nhưng vì phép lịch sự nên cậu chỉ từ chối mang tính tượng trưng.
Kết quả là lời từ chối ấy lập tức bị phu nhân Lục "đánh tan" một cách dứt khoát. Hạ Thần vui vẻ uống ly nước dâu tây ngọt lịm, cuối cùng còn được ăn một miếng bánh ngọt do bà mới làm sáng nay. Cậu là một Omega nam, không có sữa mẹ, nên việc cho con bú đều do vú em phụ trách. Vì vậy cậu cũng không cần kiêng khem nhiều về ăn uống.
Nhìn một bàn đầy ắp cao lương mỹ vị, Hạ Thần không khỏi nuốt nước bọt. Cậu từng nghe Lục Hành Thư nói mẹ mình nấu ăn rất ngon, nhưng không ngờ lại tinh tế đến vậy. Cũng phải thôi, bị nuôi nấng kiểu này từ nhỏ, chẳng trách Lục Hành Thư cao to vạm vỡ đến thế.
Chỉ tiếc rằng ông cụ Lục vẫn chậm chạp chưa chịu rời thư phòng. Nhà họ Lục theo lề lối cũ, ăn cơm phải chờ trưởng bối ngồi xuống trước mới được bắt đầu.
Phu nhân Lục phải giục đến mấy lần, ông cụ mới chịu từ từ đi ra, khẽ hắng giọng rồi ngồi xuống bàn ăn. Hạ Thần lập tức trở nên dè dặt, đũa cầm lên cũng chẳng gắp được mấy món.
Cơ bản là món nào được Lục Hành Thư hay phu nhân Lục gắp cho thì cậu ăn món đó.
May mà năm nay phu nhân Lục dịu dàng dễ chịu, lại có Lục Hành Thư ngồi bên cạnh trò chuyện, nếu không thì bữa cơm tất niên này e rằng cũng khó nuốt trôi.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm lấp lánh sao. ối nay, trời quang mây tạnh, rực rỡ một vòm tinh tú.
Khu vực nội thành đã cấm đốt pháo nhiều năm, nên vào đêm Giao thừa phố xá trong thành phố trở nên yên ắng lạ thường.
Trên tivi kênh nào cũng phát chương trình Tết, MC ăn vận đỏ rực rỡ, tay cầm micro đọc những lời chúc mừng rộn ràng, chuẩn mực.
Âm nhạc nền tươi vui vang khắp phòng ăn nhà họ Lục, xen lẫn với tiếng khóc nhè bất chợt của Tiểu Bảo và Nhị Bảo khiến đêm giao thừa này không quá đỗi tĩnh lặng.
Lục Hành Thư chuẩn bị lát nữa sẽ lái xe đưa Hạ Thần về, nên cũng không cầm ly rượu, chỉ ăn lấy lệ vài miếng, suốt cả bữa chủ yếu là gắp thức ăn cho Hạ Thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!