Chương 47: (Vô Đề)

Trước khi xuất viện, Nam Mộc có đến một chuyến, mang theo một ít đồ dùng cho em bé. Nhìn đống quà trong phòng bệnh đã sắp chất thành núi, Hạ Thần cũng chỉ biết liên tục cảm ơn.

Hôm nay Lục Hành Thư bận việc không đến được, chỉ có Lý Bắc Bắc ở lại bệnh viện trông Hạ Thần và hai đứa nhỏ. Khi Nam Mộc bước vào, Lý Bắc Bắc căng thẳng thấy rõ, cậu đứng chắn trước nôi trẻ không chịu nhường chỗ cho cậu ta nhìn bọn trẻ. Hạ Thần biết Lý Bắc Bắc đang nghĩ gì, nhưng nói cho cùng Nam Mộc cũng đâu phải kẻ xấu, dù cậu ta có là con trai của Hứa Tầm thì cũng không đến mức không cho nhìn trẻ con một cái.

Thế nhưng Lý Bắc Bắc chỉ cần nhìn vào đôi mắt Nam Mộc là trong lòng đã nảy sinh cảm giác bất an không rõ lý do, bèn cau có nói: "Bọn nhỏ vừa mới ngủ, lát nữa mà tỉnh thì dỗ mệt lắm."

Nam Mộc nhìn ra được sự dè dặt trong thái độ của Lý Bắc Bắc, nhưng cũng không giận, liền không nhắc đến chuyện muốn nhìn trẻ con nữa.

"Nghe nói sách của anh sắp được chuyển thể thành phim?" Hạ Thần chủ động tìm đề tài.

Nam Mộc khẽ cười: "Ừ, đến lúc đó tôi gửi vé xem phim cho các cậu."

"Được, cảm ơn nhé."

Sau đó cả phòng rơi vào khoảng lặng gượng gạo. Hạ Thần thầm nghĩ: Lục Hành Thư sao còn chưa về. Cậu và Nam Mộc chẳng biết nên nói gì, mà điều muốn hỏi thì lại không thể mở miệng.

"Dạo này Hành Thư cứ chạy qua chạy lại giữa công việc với gia đình. Nghe Tiêu Minh nói anh ấy gầy đi nhiều lắm." Nam Mộc đột ngột mở lời, anh ta đứng dựa vào bệ cửa sổ, như thể vô tình nhắc đến.

Lý Bắc Bắc lập tức cau mày, bắt được trọng điểm: "Sao anh cứ gặp Tiêu Minh hoài vậy?"

"Lúc làm việc vô tình gặp thôi. Cha tôi có nhiều mối làm ăn với chính phủ, thỉnh thoảng tôi phải giúp một số việc." Nam Mộc nghe ra mùi thuốc súng trong giọng Lý Bắc Bắc, nhưng chỉ khẽ cong khóe môi, không nổi nóng, chậm rãi giải thích: "Cho nên mới hay chạm mặt, chứ không phải cố tình sắp đặt."

Không giải thích thì thôi, càng giải thích lại càng khiến Lý Bắc Bắc trông như người bụng dạ hẹp hòi.

Hạ Thần tựa vào gối mềm, lưỡng lự không biết nên đáp lời thế nào, cứ cảm thấy nói chuyện với Nam Mộc không được tự nhiên, chi bằng khéo léo mời anh ta về sớm thì hơn. Cậu còn đang băn khoăn thì lại nghe Nam Mộc nói tiếp: "Nhưng Hành Thư xưa nay vẫn thế, năm mẹ tôi qua đời, anh ấy cũng từng chăm sóc tôi như vậy. Tôi vẫn luôn biết ơn anh ấy."

Hạ Thần không hiểu lầm ý anh: "Tôi biết."

"Cậu biết?" Nam Mộc khẽ động đầu ngón tay, nét mặt vẫn lãnh đạm.

Hạ Thần gật đầu, cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất: "Ừ, sách anh viết rất hay, nên tôi từng hỏi một chút chuyện liên quan đến anh. Nghe nói anh bắt đầu viết tiểu thuyết từ khi đó."

Nam Mộc hiển nhiên không ngờ Hạ Thần lại bình tĩnh đến vậy, bất giác bật cười: "Ừ. Tôi chợt nhớ mình còn chút việc. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về trước."

Anh ta nói muốn đi, Lý Bắc Bắc tất nhiên là hoan nghênh hết mức, chỉ có điều Nam Mộc hoàn toàn không bận tâm đến sự nhiệt tình ấy.

Đợi đến khi Lý Bắc Bắc cẩn thận đóng cửa lại, Hạ Thần mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đứa lớn đang ngủ bỗng dưng khịt khịt rồi bật khóc. Hạ Thần giờ đã có thể xuống giường đi lại, liền tự mình bước đến bế đứa nhỏ lên dỗ dành. Vừa dỗ vừa nghe thấy Lý Bắc Bắc bực bội lẩm bẩm: "Nam Mộc định khoe khoang gì à? Cậu nghe xem mấy câu anh ta nói đi, quá đáng thật sự!"

"Kệ anh ta."

"Hạ Thần, cậu không giận chút nào sao?"

"Cũng bình thường thôi." Hạ Thần chẳng mấy để tâm đến mấy suy tính vặt vãnh của Nam Mộc. Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên trán đứa lớn, mỉm cười dịu dàng: "Mắt của bé lớn giống Lục Hành Thư thật đấy."

Tình địch đến tận cửa rồi mà cậu vẫn còn tâm trạng ngắm mắt con giống ai, Lý Bắc Bắc nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, suýt chút nữa thì phun ra: "Cậu đúng là tim gan quá rộng rãi mà."

"Hắn thì tính là tình địch gì chứ." Hạ Thần vẫn còn khá tự tin vào Lục Hành Thư.

"Vậy thì cậu cũng đừng suốt ngày 'Lục Hành Thư' thế này 'Lục Hành Thư' thế kia nữa, gọi luôn là 'Hành Thư' đi cho thân mật."

"......"

"Nghe chưa đó?"

Hạ Thần ôm con lui về vài bước, thấp giọng hỏi: "Như vậy... có sến quá không?" Cậu chưa từng gọi Lục Hành Thư như thế bao giờ, tim trong ngực cứ thình thịch thình thịch, tai cũng nóng bừng lên.

Lý Bắc Bắc đứng sững ra, hai đứa con cũng sinh rồi, cưới cũng cưới rồi, gọi thân mật một chút thì làm sao? Quay sang nhìn Hạ Thần, người xưa nay mặt mày luôn lạnh nhạt kia, vậy mà giờ lại tỏ ra ngượng ngùng như thiếu niên mới yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!