"Choang." Khung ảnh rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề và chói tai. Phó Ngôn Triết đờ đẫn, chậm rãi cúi xuống nhặt lên. Mảnh kính vỡ cắt rách đầu ngón tay. Ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, những cụm mây dần bị bóng đêm nuốt chửng. Từng chiếc đèn trong vườn biệt thự lần lượt sáng lên, làm dịu đi sự cô tịch giữa mùa đông.
Ông đưa ngón tay bị thương lên miệng, khẽ m*t lấy vết máu, lặng lẽ chờ đợi màn đêm sâu hơn.
Dì Trương đẩy cửa bước vào, bưng theo một ly nước nóng. Nhìn thấy bàn tay của Phó Ngôn Triết, bà lo lắng nói: "Sao bị thương mà không gọi tôi?" Bà đặt ly nước xuống, tìm băng cá nhân.
Phó Ngôn Triết ngây người nhìn bà, lại cúi đầu liếc mấy lần về mảnh kính vỡ dưới đất và tấm ảnh chụp chung ba người, bất chợt hỏi: "Cái này hỏng rồi, có sửa được không?"
"Không sửa được cũng không sao, mai tôi bảo người mua cho cậu cái khung mới." Dì Trương cười, cẩn thận dán băng cá nhân vào vết thương rồi dặn dò: "Lần sau có làm vỡ cái gì thì cứ để đấy, đợi tôi đến dọn, tuyệt đối đừng tự mình động tay. Biết chưa?"
"Biết rồi. Cha tôi đâu?"
"Lão gia ra ngoài rồi, chắc về muộn một chút." Vừa rồi nhận được cuộc gọi từ nhà họ Lục, hay tin Hạ Thần được đưa vào viện, Phó Nghị lập tức đến đó ngay.
Phó Ngôn Triết khẽ gật đầu, tự mình đi tới bên cửa sổ, cúi người dựa vào bậu cửa đón gió. Gió đêm lạnh lẽo, bà Trương chỉ còn biết lấy một chiếc áo khoác dày cho ông đắp tạm. Nếu nhất quyết đóng cửa sổ lại, e rằng ông sẽ lại phát bệnh.
Phó Ngôn Triết vốn là như thế, lúc thì điên cuồng đến mức không nhận ra bất kỳ ai, chỉ chăm chăm vẽ tranh với sự cố chấp dị thường. Lúc thì lại có thể trò chuyện như người bình thường, dường như chưa từng mắc bệnh.
Những lúc như vậy, ông rất ít khi nhắc đến Hạ Dịch Minh, lại càng hiếm khi nói đến Hạ Thần.
Thường là vào buổi tối, trong một khoảng thời gian rất ngắn, ông sẽ làm theo ý mình: ngồi bên cửa sổ thẫn thờ nhìn ra ngoài, ngắm bầu trời sao. Thỉnh thoảng cũng tiện tay cầm một quyển sách lật xem vài trang một cách nhịp nhàng.
Bà Trương đã quá quen thuộc với nếp sinh hoạt này của ông, đó vốn là thói quen từ trước khi phát bệnh, ngày nào trước khi ngủ cũng như vậy.
Nghĩ đến chuyện của Hạ Thần, bà Trương không nhịn được bước tới cẩn trọng lên tiếng: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia có lẽ đêm nay sẽ sinh rồi."
Phó Ngôn Triết ngẩn người: "Tiểu thiếu gia?" Ông lộ vẻ hoàn toàn không biết gì, cố gắng nhớ lại một lúc lâu mới chậm rãi mường tượng ra một bóng người trong đầu: "Là tiểu thiếu gia nhà họ Lý, một Omega? Vậy cha ra ngoài là để đi thăm cậu ta à?"
Ông như bừng tỉnh, lẩm bẩm thêm một câu, tỏ ra thấu hiểu: "Cha lại thân với nhà họ Lý đến thế rồi sao..."
Bà Trương cứng họng, nhất thời không nói được lời nào.
Bệnh của Phó Ngôn Triết lúc nặng lúc nhẹ, nhưng cho dù là những lúc tỉnh táo, cũng chẳng thể gọi là tốt lên thật sự. Bà chỉ biết thở dài một hơi, lắc đầu rời khỏi phòng, rốt cuộc vẫn không dám nhắc đến cái tên "Hạ Thần".
Trong đầu bà bất giác hiện lên chuyện hơn hai mươi năm trước. Sáng hôm đó Hạ Dịch Minh nhận được một lá thư, sau đó tức giận trở về phòng đánh thức Phó Ngôn Triết vẫn còn đang ngủ say.
Hai người đóng kín cửa, nhưng tiếng cãi vã vẫn đủ lớn để làm kinh động những người giúp việc đã dậy sớm.
Lẽ ra đó là buổi sáng Hạ Dịch Minh phải lên đường làm nhiệm vụ, vậy mà ông lại chần chừ mãi không xuất phát. Phòng của Phó Nghị ở xa nên không nghe thấy gì, nhưng bà Trương thì có.
Bà lập tức cho các giúp việc khác rời đi, một mình lo lắng đi đi lại lại bên ngoài.
Từ khi Phó Ngôn Triết và Hạ Dịch Minh kết hôn đến nay, họ chưa từng cãi nhau. Tình cảm vẫn luôn hòa thuận, chưa bao giờ rạn nứt.
Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bà Trương không dám đến gần nghe ngóng kỹ càng, chỉ chợt nghĩ ra một cách. Bà đi gọi Hạ Thần vẫn còn đang ngủ say dậy.
Hạ Thần rất quấn người, từ tối qua đã biết Hạ Dịch Minh sắp đi làm nhiệm vụ, liền nói muốn dậy sớm để tiễn.
Chuyện Hạ Dịch Minh ra ngoài làm nhiệm vụ vốn là chuyện thường ngày trong nhà, đám giúp việc cũng không mấy để tâm đến lời Hạ Thần nói, bởi cậu nhóc rất hay ngủ nướng.
Bà Trương dắt Hạ Thần lơ mơ ngái ngủ đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng dặn dò vài câu rồi rời đi.
Bên ngoài, cậu bé năm tuổi Hạ Thần kiễng chân lên, cốc cốc gõ cửa.
Bên trong, Phó Ngôn Triết vội vàng lau nước mắt, quay mặt sang hướng khác. Sau đó là Hạ Dịch Minh ra mở cửa.
Mà cậu nhóc Hạ Thần đứng ngoài cửa mặc bộ đồ ngủ đáng yêu liền đưa tay ra làm nũng: "Cha, bế con với~"
Khuôn mặt cứng đờ của Hạ Dịch Minh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Ông bế cậu lên, Hạ Thần liền dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào má ông, giọng ngái ngủ mềm oặt: "Cha ơi, hai người cãi nhau cái gì vậy, con nghe không hiểu gì hết. Nhưng mà nè, con chỉ muốn nói với cha một câu là cha nhớ về sớm nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!