Tay nghề hầm canh của Tiểu Ninh ngày càng khá, Hạ Thần húp liền hai bát còn ăn thêm chút thịt gà. Bữa tối hôm nay tuy muộn, nhưng cậu ăn rất ngon miệng. Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ đêm, hai người vốn mải quấn quýt trong thư phòng chẳng buồn để ý thời gian. Nếu không nhờ cái bụng của Hạ Thần "biểu tình" đúng lúc, e là họ sẽ dính lấy nhau cả buổi tối mất.
Người lớn có thể nhịn ăn, nhưng hai bảo bối trong bụng thì không chịu. Chúng cứ xoay qua xoay lại, nhúc nhích liên tục. Hạ Thần thì cũng quen rồi, vừa ăn vừa nhàn nhã kể khổ với Lục Hành Thư.
"Hai thằng nhóc này, ra đời là anh phải vỗ mông từng đứa mới được." Lục Hành Thư làu bàu vậy, nhưng lại cúi xuống áp mặt vào bụng Hạ Thần, cười ngốc nghếch.
"Bác sĩ Lâm Vi nói tinh thần thể của em đang ổn định rất tốt. Sau khi sinh mọi chỉ số sẽ càng ổn định hơn nữa." Hạ Thần vừa nói vừa vỗ vỗ bụng, ý là muốn Lục Hành Thư yên tâm. Cậu nhìn ra được dạo gần đây Lục Hành Thư rất bận, nhưng vẫn cố gắng ở bên cạnh cậu nhiều nhất có thể. Chuyến công tác vừa rồi anh cũng thường xuyên gọi điện video về, sợ cậu xảy ra chuyện gì.
Thời kỳ mang thai là giai đoạn Omega yếu nhất, Hạ Thần cũng không ngoại lệ. Nhưng nhờ có Lục Hành Thư luôn ở bên, tinh thần cậu càng lúc càng vững, kết quả kiểm tra gần nhất cho thấy các chỉ số đã quay về mức bình thường. Tuy đôi khi còn có dao động, nhưng theo đánh giá của bác sĩ Lâm Vi, đó chỉ là biến động nhỏ trong phạm vi kiểm soát.
"Anh nói là có tin tốt muốn kể cho em mà?" Hạ Thần ăn uống no nê, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính.
Lục Hành Thư không giấu giếm, kể lại ngắn gọn mối quan hệ giữa Hứa Tầm và Nam Mộc.
Bàn tay đang xoa bụng của Hạ Thần khựng lại, một lúc sau mới mở miệng hỏi tiếp: "Ông ngoại từng nói đứa trẻ đó có vết sẹo ở đầu gối. Nam Mộc có không?"
"Cậu ta luôn mặc quần dài." Lục Hành Thư gần như chắc chắn đáp: "Nếu không có gì sai sót, đứa bé đó chính là cậu ấy." Nhưng anh vẫn chưa định đi tìm Nam Mộc ngay lúc này, bởi trong lòng còn một thắc mắc: "Nhưng có một chuyện anh vẫn đang nghĩ, Beta nam có thể khiến một Beta nam khác mang thai sao?"
Anh không học ngành y, toàn bộ kiến thức về sinh sản đều chỉ đến từ những tiết sinh học sơ lược ở trường. Nhưng Hạ Thần thì khác, cậu chuyên nghiệp hơn: "Thật ra trường hợp như vậy không hiếm đâu, Dương Vũ ở bệnh viện từng gặp vài lần. Điểm chung duy nhất là người Beta nam có thể khiến người khác mang thai đều có thể chất gần giống Alpha, nếu không thì rất khó có khả năng thụ thai."
Hạ Thần bị Lục Hành Thư nhắc nhở, lập tức nghĩ đến chi tiết này: "Cha của Nam Mộc có phải là quân nhân không?"
Lục Hành Thư lắc đầu. Trong ấn tượng của anh, cha của Nam Mộc chỉ là một thương nhân Beta rất bình thường cả về ngoại hình lẫn thể trạng. Nam Mộc từ nhỏ đã rất nổi bật, ngoại hình giống Hứa Tầm, nhưng lại chẳng mấy thân thiết với người cha đó. Sau khi Hứa Tầm mất, Nam Mộc được Nam phu nhân nuôi dưỡng, mãi cho đến năm Nam Mộc mười lăm tuổi thì Nam phu nhân bị sát hại.
Chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lục Hành Thư, bởi khi ấy Nam Mộc đã nhịn ăn nhịn uống mấy ngày liền, phu nhân nhà họ Lục còn đích thân đến thăm.
Cũng từ khoảng thời gian đó, Nam Mộc bắt đầu viết truyện.
Cậu ấy rất yêu thích việc viết lách, có một thời gian gần như không hề ra khỏi nhà, suốt ngày nhốt mình trong căn gác mái, điên cuồng viết cái gì đó. Lục Hành Thư từng lo lắng thay cho Nam Mộc, nhưng mỗi lần gặp anh, ánh mắt vốn u ám của Nam Mộc lại trở nên trong trẻo khác thường, như thể anh là luồng sáng duy nhất còn sót lại trong căn nhà họ Nam ấy.
"Có lẽ là do tụi mình suy đoán quá mức. Nếu Nam Mộc thật sự không phải là con cháu nhà họ Nam, thì Hứa Tầm đã chẳng lựa chọn quay về với cha cậu ấy rồi." Dù năm đó Hứa Tầm hoàn toàn có thể cầm tiền bỏ đi, bởi vì Hạ Dịch Minh cha của Hạ Thần đã bằng lòng nhận hết mọi trách nhiệm. Nghĩ đến đây, Hạ Thần cảm thấy lạnh sống lưng, linh cảm mọi chuyện không hề đơn giản, nhưng cậu lại không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Lục Hành Thư gật đầu: "Chờ mọi chuyện sáng tỏ, anh sẽ trực tiếp nói chuyện với Nam Mộc."
Việc nghiên cứu PCI-1 đang gặp nhiều trì trệ, phía Lục Hành Thư cũng chưa thu được thông tin hữu ích nào, bước vào cuối năm thì mọi chuyện lại càng chậm chạp. Ngày dự sinh của Hạ Thần đang đến gần, Lục Hành Thư gần như đóng cửa ở nhà chỉ để chăm cậu, khiến cho một số sĩ quan trong quân đội phải đau đầu.
Dù có Tiêu Minh ra mặt xử lý phần lớn công việc, nhưng dù gì Lục Hành Thư cũng là một vị tướng. Cứ đóng cửa ở nhà để chăm sóc Omega chờ sinh thì ra thể thống gì chứ? Hơn nữa, Omega này lại còn là cháu ngoại của Phó Nghị, chỉ riêng điểm này cũng đủ để những kẻ lắm miệng làm ầm lên. Ngay cả Quốc vương cũng đã nhiều lần nghe lời gièm pha, phải ban hành tới hai công văn nhắc nhở Lục Hành Thư phải biết giữ ý giữ tứ.
Không muốn để tâm, Lục Hành Thư tiện tay vò nát tờ công văn thành một cục, ném thẳng vào thùng rác, còn dặn dò Tiểu Ninh: "Lát nữa nhớ đổ rác, đừng để Hạ Thần nhìn thấy."
Lúc này, anh đang quỳ nửa người dưới đất, cẩn thận xoa bóp lòng bàn chân cho Hạ Thần. Mùa đông lạnh, giai đoạn cuối thai kỳ khiến Omega dễ bị phù chân, Lục Hành Thư gần như ngày nào cũng massage cho cậu để giảm mệt mỏi.
Đúng lúc ấy, Tiêu Minh và Lý Bắc Bắc cùng đến biệt thự.
"Thưa tướng quân, lát nữa ngài nhất định phải dự cuộc họp này." Tiêu Minh nghiêm túc nói, rõ ràng là có việc hệ trọng.
"Tôi sẽ họp từ xa qua video." Lục Hành Thư không ngẩng đầu, vẫn chăm chú xoa chân cho Hạ Thần, thỉnh thoảng còn dịu giọng hỏi một câu: "Thế này có đau không?"
Hạ Thần bị ánh mắt ngưỡng mộ đến mức sáng cả lên của Lý Bắc Bắc nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy vai Lục Hành Thư: "Anh đi làm đi, chiều Bắc Bắc ở đây với em rồi, còn có Tiểu Ninh nữa, đừng lo."
Ngày mai cậu sẽ nhập viện chờ sinh, cũng chẳng thiếu một hôm nay. Mấy tháng nay được chăm sóc rất tốt, sắc mặt Hạ Thần rạng rỡ hơn hẳn, gò má cũng đầy đặn, tính tình dường như cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Lý Bắc Bắc nghĩ thầm: quả nhiên là sắp làm baa rồi, cái vẻ lạnh lùng trước đây nay đã dịu đi không ít.
"Thưa tướng quân, cuộc họp lần này ngài vẫn nên đích thân đến thì hơn." Tiêu Minh hạ thấp giọng: "Người của Tư lệnh Từ hình như đã có manh mối về Văn Triết. Họ đang lấy lý do Văn Triết là cha ruột của bác sĩ Hạ, yêu cầu tiếp quản nhiệm vụ này."
Dù ở đâu, những kẻ cơ hội nhỏ nhen chẳng bao giờ thiếu. Nhân lúc Lục Hành Thư ở nhà chăm Hạ Thần, không ít người nhăm nhe giành công, đòi tiếp nhận nhiệm vụ liên quan đến PCI-1, thậm chí có kẻ còn lấy Hạ Thần ra làm cái cớ.
Lục Hành Thư tuy ngoài mặt không tỏ thái độ, nhưng trong lòng đã ghi sổ hết những kẻ đó.
Anh không phải người thù dai, nhưng không có nghĩa là dễ bắt nạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!