Chương 44: (Vô Đề)

Trại trẻ mồ côi nơi Hạ Dịch Minh từng sống nằm ở một thị trấn nhỏ gần thủ đô, khá hẻo lánh. Vì thời gian đã trôi qua quá lâu, viện trưởng năm xưa đã qua đời, hiện nay người tiếp quản trại là cháu trai của ông, một người tên Vương tiên sinh. 

Lục Hành Thư không tiết lộ thân phận thật, tránh đánh rắn động cỏ. Anh lấy cớ đi tìm người thân, cụ thể là nói đang tìm Hứa Tầm, chứ không nhắc gì đến Hạ Dịch Minh. Vương tiên sinh không tỏ ra nghi ngờ, chỉ lễ độ tiếp đón. 

Thông thường, trại trẻ tư nhân rất khó duy trì hoạt động. Nếu không có nguồn tài chính ổn định thì cũng chẳng cầm cự được quá mười năm, trừ phi người sáng lập vốn đã có điều kiện kinh tế. Nhưng nhìn cách ăn mặc giản dị và cách nói năng của Vương tiên sinh, Lục Hành Thư thấy ông chỉ là một người dân bình thường mà thôi. 

Anh đưa mắt nhìn quanh cơ sở được tu sửa mới mẻ, cố ý khen ngợi: "Trại trẻ này bên trong bên ngoài đều được tu sửa kỹ lưỡng, xem ra anh Vương rất tâm huyết." 

"Dù sao cũng là tâm huyết của ông nội tôi để lại." Vương tiên sinh đáp, rồi cúi người lục tìm: "Tôi cũng muốn cố gắng duy trì nơi này cho thật tốt. Còn về người tên Hứa tiên sinh anh nói, tôi có ấn tượng. Sau khi kết hôn, ông ấy đã nhiều lần gửi tiền quyên góp cho trại trẻ. Là người có tấm lòng nhân hậu. Chỉ là lần cuối cùng tôi gặp ông ấy là hồi tôi mới học tiểu học." 

Thông tin về Hứa Tầm không có nhiều, nhưng có một bức ảnh chụp chung với viện trưởng. Lục Hành Thư cau mày, có cảm giác quen thuộc. 

"Đây là ảnh ông tôi chụp cùng Hứa tiên sinh. Ngày hôm đó ông ấy còn dẫn theo một đứa trẻ, tầm cỡ này nè." Vương tiên sinh đưa tay ra ước lượng đến đầu gối: "Rất dễ thương, chắc khoảng hai tuổi mấy." 

Nói xong, ông liếc nhìn Lục Hành Thư, hơi nghi hoặc: "Không lẽ... đó là cậu?" 

Lục Hành Thư lễ phép lắc đầu: "Không phải." 

"Ồ, tại tôi thấy tuổi cậu cũng cỡ cỡ." Vương tiên sinh áy náy cười, rồi nói thêm: "Anh Lục, tài liệu về Hứa tiên sinh chỉ có vậy. Mấy giấy tờ còn lại anh yêu cầu cũng đều ở đây, mong anh sớm tìm được thân nhân của mình." 

"Cảm ơn." Lục Hành Thư nhận lấy tập hồ sơ, vẫn đứng nán lại tại chỗ, trầm ngâm quan sát xung quanh thêm một lúc. 

Vương tiên sinh cười cảm khái: "Bây giờ có nhiều người có lòng lắm. Có một nhà văn cỡ tuổi anh Lục vẫn thường xuyên quyên góp cho trại trẻ của chúng tôi, nhờ vậy tôi mới có điều kiện cải thiện môi trường ở đây." 

Nghe đến hai chữ "nhà văn", Lục Hành Thư trầm mặc một lúc. Anh nhìn thoáng qua bức ảnh của Hứa Tầm, không nói thêm gì nữa. 

Có lẽ chỉ là trùng hợp? 

Lục Hành Thư luôn cảm thấy vẻ ngoài thời trẻ của Hứa Tầm rất giống Nam Mộc, đặc biệt là đôi mắt ấy. Anh ngồi trong xe soạn một tin nhắn gửi cho Hạ Thần, nói rằng tối nay có thể sẽ về muộn, bảo cậu không cần đợi ăn cơm. Hạ Thần trả lời rất nhanh, chắc là đang cầm điện thoại. Lục Hành Thư không nhịn được liền gọi một cú để dặn dò cậu nhớ nghỉ ngơi. 

Đầu bên kia, Hạ Thần có vẻ không vui: "Anh đi trại trẻ mà cũng không cho em đi cùng." 

"Nơi đó hẻo lánh lắm." Lục Hành Thư dỗ ngọt bằng giọng điệu có phần nghiêm nghị: "Ngoan nào, bên ngoài lạnh, dạo này đừng ra ngoài nhiều." 

"Vậy anh về sớm một chút nhé." 

"Sao thế, nhớ anh rồi à?" 

Hạ Thần mím môi, khẽ mỉm cười, nhưng giọng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh: "Em không có." 

"Vậy thì anh về trễ hơn chút." Lục Hành Thư cắm tai nghe, buông phanh tay, giọng nói cũng dịu lại, mang theo ý cười ấm áp. 

Hạ Thần vừa nghe xong thì không vui, lẩm bẩm: "Anh rõ ràng biết... Em nhớ anh. Thật sự rất nhớ." Cậu còn cố tình nhắc lại lần nữa, xem như đang trả lời rất nghiêm túc, lại vừa như mè nheo: "Sao em không thể đi cùng anh được chứ?" 

"Không được đâu, nếu đại bảo tiểu bảo có ý kiến thì sao?" Lục Hành Thư đùa. 

"......" 

"Ngoan nào, tối nay về anh sẽ nói cho em một tin tốt." 

Hạ Thần phụng phịu: "Giờ không thể nói luôn sao?" 

"Anh còn phải xác nhận lại một chút. Thôi nhé, anh lái xe đây." Lục Hành Thư dịu giọng dỗ dành, "Ngoan." Thế mới khiến Hạ Thần lưu luyến cúp máy trước. Lục Hành Thư khẽ cong khóe môi, trong lòng bất giác mong nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện để sớm quay về bên Hạ Thần. 

Lẽ ra tháng trước anh đã đến trại trẻ điều tra, ai ngờ công việc lại xảy ra nhiệm vụ khẩn cấp. Lục Hành Thư buộc phải đích thân xử lý. Mà chuyện điều tra ở trại trẻ lại liên quan đến không ít chuyện riêng tư của nhà Hạ Thần, anh cũng không tiện giao cho người khác. Còn Tiêu Minh thì bận rộn với hàng đống việc khác. 

Thêm vào đó, anh cũng không yên tâm khi để Hạ Thần ở nhà một mình. Ban đầu còn định cứng rắn từ chối đi, nhưng nhiệm vụ lần này lại ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ điều tra vụ PCI-1. Nếu anh buông tay, tình hình sẽ khó kiểm soát. Giao cho đội khác anh lại lo họ làm hỏng. 

Anh trăn trở mấy hôm thì bị Hạ Thần phát hiện. Cậu liền đến trung tâm nghiên cứu làm một bản kiểm tra ổn định tinh thần gửi về để anh yên tâm xuất phát làm nhiệm vụ. Ai ngờ vừa đi là mất cả tháng, Hạ Thần hối hận không để đâu cho hết. May mà dù nhiệm vụ có gian nan, Lục Hành Thư vẫn cố gắng cách vài hôm là tranh thủ gọi video về hỏi thăm tình hình của cậu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!