Chương 43: (Vô Đề)

Hạ Thần khóa cuốn nhật ký lại, cậu không còn muốn biết đoạn bị Phó Ngôn Triết xé đi rốt cuộc đã viết gì. Cùng lắm cũng chỉ là những giằng xé đau đớn khi vì tình yêu mà phải từ bỏ lòng tự tôn mà thôi.

Hôm sau, sau một đêm suy nghĩ, Hạ Thần đứng trước cửa nói với Lục Hành Thư đang chuẩn bị ra ngoài: "Em cứ cảm thấy có gì đó rất lạ. Nếu chỉ đơn giản là hận ba, thì tại sao ông ấy không trực tiếp đề nghị ly hôn? Mà lại phải giả chết, từ bỏ tất cả công trạng, ẩn danh đổi họ để nghiên cứu PCI-1?"

Lục Hành Thư rất hài lòng vì tư duy của Hạ Thần luôn cùng nhịp với mình.

"Anh đã cho người điều tra về Hứa Tầm. Nếu những gì ghi trong nhật ký là thật, thì kẻ thực sự khiến nguyên mẫu PCI-1 rò rỉ ra thị trường, dẫn đến cái chết hàng loạt hẳn phải là Hứa Tầm, người đã chết, cùng với kẻ đã mua nguyên liệu từ anh ta. Nhưng trong hồ sơ vụ án, thông tin về người mua lại hoàn toàn không xuất hiện, giống như người đó chưa từng tồn tại."

"Vậy anh định tìm thế nào?"

Sự biến mất của Hạ Dịch Minh và cú sụp đổ của Phó Ngôn Triết đã khiến mọi manh mối về người mua nguyên liệu PCI-1 biến mất. Tìm hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể.

"Anh nuôi cả đội tình báo tốn biết bao tiền, chẳng lẽ chỉ để ngồi không ăn trắng? Manh mối ít, nhưng cũng không phải không thể lần ra." Lục Hành Thư chợt nhớ đến chuyện gì đó, giọng hơi vòng vo: "Mà năm đó bọn họ tìm em cũng mất rất nhiều thời gian đấy. Em trốn kỹ quá."

Ai mà ngờ được Hạ Thần lại chạy đến tận biên giới, trong khi bọn họ còn ngu ngơ tìm quanh khu vực thủ đô.

"Anh từng tìm em?" Hạ Thần kinh ngạc, xen lẫn vui mừng.

Đúng vậy, tìm em để ly hôn.

Lục Hành Thư không dám nói thật, chỉ đành gật đầu: "Em là một Omega, bỏ nhà ra đi, anh sao có thể không lo cho được."

Nói xong còn chột dạ nuốt khan một ngụm nước bọt, vội vàng quay người chỉnh lại áo khoác: "Anh đi đến cục tình báo một chuyến."

Chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị Hạ Thần túm lấy vạt áo quân trang. Lục Hành Thư quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vừa tủi thân vừa tràn đầy mong đợi của Hạ Thần: "Em muốn ôm anh một cái, nhưng bụng em lớn quá, vướng mất rồi."

Lục Hành Thư khựng lại, trong lòng như có một đóa hoa vừa nở rộ.

Anh gỡ mũ lính xuống bằng một tay, nghiêng người hôn nhẹ lên má Hạ Thần: "Cố gắng thêm chút nữa, chờ đại bảo tiểu bảo ra đời, mình ôm nhau bao lâu cũng được."

Lại nghe thấy hai cái tên quê mùa kia Hạ Thần nhướng mày, không nói nên lời, chỉ nhìn Lục Hành Thư chằm chằm. Bị nhìn đến ngứa ngáy cả người, Lục Hành Thư bực bội như thể chịu không nổi nữa, dù đang mang thai, pheromone trên người Hạ Thần vẫn thơm ngát như trước. Anh thấp giọng lầu bầu: "Lúc đó đúng là anh không nên lý trí như vậy. Đáng lẽ phải đánh dấu em mới phải."

Hạ Thần đỏ mặt, nhưng dường như có điều lo lắng, liền đưa tay che nhẹ lên sau gáy.

Lục Hành Thư nắm lấy tay cậu, mạnh mẽ kéo xuống. Thừa lúc không có người hầu đi ngang, anh ghé sát vào, giọng nói khàn khàn gấp gáp, xen lẫn sự chiếm hữu: "Đợi con chào đời xong, anh sẽ đánh dấu em. Đến lúc đó không được trốn."

"Em... đâu có nói là sẽ trốn đâu." Hạ Thần vô tội đáp, đôi mắt ngập tràn sắc hồng, càng làm nổi bật làn da trắng mịn, trông càng thêm mê người.

Omega với tư cách là người bị đánh dấu, bất kể nam hay nữ, hầu hết đều sở hữu ngoại hình xuất chúng. Không giống như những Beta bình thường, bọn họ thường có làn da trắng, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu. Ví dụ điển hình là Lý Bắc Bắc hiện tại đã là một Omega chính hiệu.

Nhưng Hạ Thần thì khác. Cậu cao và không thể được gọi là "dễ thương". Cậu thanh lãnh, nơi đuôi mày luôn ẩn một tia kiêu ngạo. Khuôn mặt thanh tú như đóa tuyết đầu mùa, tinh tế mà thuần khiết.

Rất nhiều người gọi cậu là đóa hoa cao ngạo nơi núi tuyết.

Thế nhưng điều khiến Lục Hành Thư rung động lại chính là vẻ đáng yêu mà anh nhìn thấy ở Hạ Thần, đó mới là mặt dễ khiến người ta yêu mến nhất của một Omega. Cậu rất dễ ngượng ngùng, mỗi khi gò má ửng hồng, khóe môi lại hơi cong lên. Như vị mật ngọt, như ánh nắng mùa hè lúc năm sáu giờ chiều, cũng giống như đóa hoa vừa hé nở trong lòng Lục Hành Thư.

Lục Hành Thư thầm nghĩ, chắc kiếp trước anh phải thắp hương rất nhiều mới có thể gặp được Hạ Thần.

Buổi chiều.

Lý Bắc Bắc tới, xách theo một chiếc bánh kem dâu tây, chẳng khác gì người không có chuyện gì xảy ra. Cậu thong thả bước vào biệt thự, ngồi phịch xuống ghế sofa, miệng còn ồn ào đòi uống ca cao nóng.

Hạ Thần đang bối rối không biết nên đi tìm Lý Bắc Bắc như thế nào, lại không ngờ cậu ấy tự đến. Cậu chống lưng đi tới, nhất thời không biết phải làm sao. Cha mình đã mang đến cho Lý Bắc Bắc một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong cả cuộc đời, cảm giác đó cậu rất hiểu, nên không dám mong Lý Bắc Bắc có thể tha thứ cho Hạ Dịch Minh.

Thậm chí, cậu còn lo sợ rằng Lý Bắc Bắc sẽ không muốn làm bạn với mình nữa.

"Cậu ngẩn ra làm gì vậy, bế hai con trai đỡ đỡ cái bụng mà đứng như trời trồng không thấy mệt à?" Lý Bắc Bắc vừa mở hộp bánh vừa nói với giọng điệu chẳng khác ngày thường. "Mình nghe tướng quân Lục nói cậu thích vị dâu nên mang tới đó."

Hạ Thần nghe xong vội vàng ngồi xuống, hé môi định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!