"Ha Dịch Minh và vị hôn phu của cậu ấy là thanh mai trúc mã, từ rất sớm đã bí mật đính hôn với nhau. Ban đầu, ba con chỉ là ngưỡng mộ cậu ấy, mỗi lần đến bệnh viện quân đội vẽ phong cảnh đều hẹn gặp mặt. Cậu ấy là sinh viên nghèo nổi tiếng của bệnh viện, nhưng cũng là học trò xuất sắc nhất, được thầy cô yêu quý nhất. Có lần, ba con đi xe đến bệnh viện quân đội thì gặp tai nạn, là Hạ Dịch Minh đã cứu ông ấy. Vì chuyện đó mà cánh tay cậu ấy còn để lại một vết sẹo rất dài."
Phó Nghị đưa tay lau mặt, giọng trầm buồn: "Ba con có thói quen viết nhật ký. Sau khi ông ấy phát điên... ta đã lén đọc cuốn nhật ký đó."
Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, ngay lúc chiếc xe tải suýt chút nữa cán qua Hạ Dịch Minh, người bị anh dùng sức đẩy ra là Phó Ngôn Triết rốt cuộc đã nhận ra một điều. Cậu hình như đã rất thích Hạ Dịch Minh rồi. Nếu vừa rồi anh thật sự chết, thì có lẽ cậu sẽ hận chính mình đến chết mất.
Còn chưa hoàn hồn thì Hạ Dịch Minh đã nhanh nhẹn bế thốc cậu lên đưa thẳng đến phòng y tế. Giáo viên trực trong phòng vừa nhìn thấy vết máu loang lổ trên áo sơ mi của Phó Ngôn Triết thì giật mình hoảng hốt. Nhưng sau khi kiểm tra mới phát hiện toàn bộ máu đó đều là của Hạ Dịch Minh, cánh tay anh bị rạch một đường dài sâu hoắm.
Phó Ngôn Triết đỏ hoe mắt, đứng cũng không còn vững.
"Bị dọa ngốc rồi à?" Hạ Dịch Minh bật cười. "Bình thường thấy em gan to lắm cơ mà, sao giờ lại thành ra thế này? Sau này đi xe phải cẩn thận đấy, phía trước mở thêm một xưởng sản xuất, dạo này xe tải chạy đầy cả đoạn đường này."
Nhân viên y tế đang băng bó vết thương cho anh, mà anh vẫn không kêu lấy một tiếng, cũng chẳng hề nhíu mày.
Tay phải bị thương, Phó Ngôn Triết tự nhiên nhận lấy trách nhiệm chăm sóc anh. Mỗi ngày ra vào ký túc xá của Hạ Dịch Minh, đến mức bạn cùng phòng của anh cũng ngầm mặc định: chắc đây chính là vị hôn phu mà Hạ Dịch Minh hay nhắc tới.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, có gì đó sai sai. Hạ Dịch Minh nghèo đến mức đôi tất rách cũng phải khâu đi khâu lại mà đi suốt hai năm. Nếu là vậy, vị hôn phu của anh chắc cũng nghèo nốt chứ?
Thế mà Phó Ngôn Triết mỗi ngày đều mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, phong độ không khác gì thiếu gia thật sự, ra vào đều rất có khí chất. Rốt cuộc là thế nào vậy nhỉ?
Bạn cùng phòng thấy có gì đó sai sai, nhân lúc Hạ Dịch Minh ra ngoài mượn vở ghi chép, liền quay sang hỏi Phó Ngôn Triết: "Cậu không phải vị hôn phu của anh ta, đúng không?"
"Không phải."
"Tôi biết ngay mà." Bạn cùng phòng là một Beta, vốn đã không ưa nổi việc Hạ Dịch Minh là một Alpha. Dù nghèo đến mấy, nhưng gene Alpha vẫn khiến anh ta vượt trội hơn phần lớn những người khác. Cậu ta liền nhân cơ hội hỏi tiếp: "Thế cậu là gì của anh ta?"
"Bạn." Phó Ngôn Triết chẳng muốn dây dưa gì nhiều với cậu ta, nhưng lại không kìm được hỏi thêm: "Cậu không biết vị hôn phu của anh ấy à?"
"Chưa từng gặp. Có lúc tôi còn nghi là anh ta bịa ra thôi."
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Bạn cùng phòng im bặt, Hạ Dịch Minh đã quay lại, tay còn xách theo một túi bánh bao.
"Ồ, mặt trời mọc đằng tây à? Mua hẳn bánh bao nhân thịt cơ đấy. Sao thế, không ăn màn thầu nữa à?" Bạn cùng phòng xoa tay, định đến xin một cái.
Nhưng Hạ Dịch Minh chẳng thèm để ý, trực tiếp đưa cả túi bánh bao nóng hổi cho Phó Ngôn Triết: "Ăn đi, còn nóng đấy. Em chưa ăn trưa mà, phải không?"
Còn bản thân anh thì lấy từ trên bàn ra một hộp cơm sắt cũ, bên trong chỉ có nửa cái màn thầu nguội ngắt. Vừa nhai vừa viết cái gì đó không ngừng. Phó Ngôn Triết ôm túi bánh bao trong tay, cảm thấy ấm lòng mà cũng xót xa.
Anh ấy thực sự rất nghèo, nhưng trái tim thì chưa từng nghèo.
Thứ Hạ Dật Minh đang viết là công thức một loại dược phẩm, tên tạm thời là PCI-1. Bạn cùng phòng không chịu nổi sự chăm chỉ của anh, bĩu môi chửi vài câu rồi bỏ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
"Anh dùng tay trái mà viết còn nhanh vậy à?"
Những gì Hạ Dịch Minh đang viết là một bản thảo công thức thuốc thử, tên tạm thời: PCI-1.
Bạn cùng phòng không chịu nổi cái kiểu chăm chỉ đáng ghét ấy, buông vài câu mỉa mai rồi bỏ ra ngoài. Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người: Phó Ngôn Triết và Hạ Dịch Minh.
"Viết tay phải còn nhanh hơn cơ." Hạ Dịch Minh mỉm cười đùa lại: "Đợi khi nguyên lý của PCI-1 ổn rồi, anh sẽ bán nó đi."
"Ơ? Anh không tự mình nghiên cứu tiếp sao?" Phó Ngôn Triết cau mày, trong lòng cảm thấy như vậy thì tiếc quá. Dù bán sớm có thể có tiền nhanh, nhưng nếu tự nghiên cứu đến nơi đến chốn, giá trị lâu dài chắc chắn cao hơn.
Nhưng Hạ Dịch Minh lại giống như một chàng trai ngốc đầy hy vọng vào tương lai, ánh mắt sáng lấp lánh: "Bán được cái này, anh sẽ có tiền học cao học, còn có dư để cậu ấy đỡ phải vất vả như bây giờ. Ngành bọn anh học lên thạc sĩ là được đảm bảo đầu ra, lương sau này cũng khá."
Chữ "cậu ấy" rõ ràng là nói về vị hôn phu của anh. Hạ Dịch Minh muốn cho người kia một cuộc sống tốt hơn, nên càng thêm cố gắng.
Phó Ngôn Triết nghe vậy, kéo ghế lại gần ngồi xuống bên cạnh, gục đầu trên bàn, nghiêng người nhìn anh chăm chú.
Bị nhìn như vậy, mặt Hạ Dịch Minh đỏ bừng: "Sao em cứ nhìn anh mãi thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!