Chương 41: (Vô Đề)

Phòng vẽ nằm ở tầng hai, nhưng Tiểu Ninh không lên cùng với Lý Bắc Bắc. Cô nghe theo lời dặn của Lục Hành Thư lúc nào cũng phải ở gần Hạ Thần để chăm sóc. Tuy trạng thái tinh thần của Hạ Thần đã ổn định hơn nhiều, nhưng vẫn là điều khiến Lục Hành Thư lo lắng nhất. Nhất là khi Hạ Thần thường xuyên gặp ác mộng, nếu không có Lục Hành Thư nằm bên cạnh, cậu rất dễ bị cuốn vào trong đó mà không thể tự thoát ra.

Hơn nữa, suốt thai kỳ, Hạ Thần lại hay buồn ngủ. Vậy nên Lục Hành Thư đã dặn dò rất kỹ, chỉ cần thấy Hạ Thần trong giấc ngủ có dấu hiệu bất thường, Tiểu Ninh phải lập tức đánh thức cậu dậy. Tiểu Ninh vì muốn tăng lương, mà cũng vì bản thân rất quý Hạ Thần, người vẫn luôn dịu dàng đối xử tốt với cô, nên cực kỳ nghiêm túc làm việc, chăm chú trông nom từng chút một.

Chỉ là, canh lâu canh kỹ, ánh mắt cô không khỏi lạc vào gương mặt đang ngủ say trước mắt. Rồi cô lại thầm nghĩ: Phu nhân thật đẹp, gương mặt này nhìn mãi cũng chẳng thấy chán.

Đúng lúc đang mải nghĩ ngợi, trên tầng hai đột nhiên vang lên một tiếng động lớn như có thứ gì đó đổ sập xuống.

Hạ Thần bị âm thanh bất ngờ đánh thức, mắt còn mơ màng ngồi dậy hỏi: "Tiểu Ninh... có chuyện gì vậy?"

"Hình như là từ phòng vẽ phát ra, hình như là ngài Lý..." Tiểu Ninh hoảng hốt trả lời, rồi lập tức chạy lên lầu. Cửa phòng vẽ không đóng, và cảnh tượng bên trong khiến cô lập tức cảm thấy có điều không ổn. Cô bước nhanh tới gọi vài tiếng: "Ngài Lý? Ngài Lý, ngài sao vậy?"

Nhưng Lý Bắc Bắc hoàn toàn không có phản ứng, cả người run lẩy bẩy dữ dội, đang ngồi thụp xuống sàn, cắn chặt răng, vẻ mặt tràn đầy đau đớn. Chỉ trong chốc lát, cậu đã tìm được một góc phòng để cuộn mình lại như một con thú nhỏ đang hoảng loạn. Ánh mắt mơ hồ, hoàn toàn không nhận ra Tiểu Ninh là ai, giữa trán nhăn chặt, miệng lặp đi lặp lại một câu nói nào đó. Tiểu Ninh hoảng sợ, luống cuống hét toáng lên: "Phu nhân!

Ngài Lý... ngài ấy có gì đó không ổn rồi!"

Hạ Thần nghe vậy liền lập tức chạy lên, chỉ thấy khắp mặt sàn đều là tranh chân dung của Hạ Dịch Minh đều bị Lý Bắc Bắc xé từ trên tường xuống. Tranh của Phó Ngôn Triết vốn được vẽ rất nhiều, ông thường dán chúng lên sau khi hoàn thành, lâu dần khiến cả căn phòng gần như bị bao phủ bởi chân dung của Hạ Dịch Minh.

Nếu là người ngoài lần đầu bước vào căn phòng ấy, bị bao vây bởi những bức họa với cùng một gương mặt, thì đúng là dễ giật mình thật.

Nhưng Lý Bắc Bắc đâu phải người yếu bóng vía đến mức đó?

Hạ Thần tiến lại gần, chậm rãi quỳ xuống, vừa chống tay lên thắt lưng vừa vươn tay ra phía Lý Bắc Bắc, dịu giọng gọi: "Bắc Bắc, cậu sao vậy?"

Ai ngờ Lý Bắc Bắc bất ngờ hất tay cậu ra, lực mạnh đến nỗi suýt nữa đẩy Hạ Thần ngã ngửa. May mà Tiểu Ninh phản ứng kịp thời, nhanh tay đỡ lấy cậu. Cái bụng của Hạ Thần giờ đã rất lớn, mỗi bước đi đều trở nên nặng nề, bị đẩy như vậy khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng Hạ Thần vẫn cố nén cảm giác không thoải mái, kiên nhẫn trấn an: "Bắc Bắc, đừng sợ, chúng ta ra ngoài trước đã."

"Không... tôi sợ..."

Lý Bắc Bắc bật khóc, đầu vùi sâu giữa hai đầu gối. Thi thoảng ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua những bức chân dung rơi rớt khắp sàn lập tức cậu lại nhắm chặt mắt, như thể không dám nhìn thấy chân dung của Hạ Dịch Minh, cứ như đó là một thứ gì đó khủng khiếp lắm.

"Bắc Bắc?"

Hạ Thần tiếp tục gọi, nhưng dù nói thế nào, Lý Bắc Bắc cũng không phản ứng, cứ như bị rút cạn linh hồn, hoàn toàn co rút trong thế giới của chính mình. Hạ Thần không còn cách nào khác, đành lấy điện thoại gọi cho Tiêu Minh, bảo anh lập tức đến ngay. Trong lúc đó, ánh mắt cậu lướt qua những bức tranh vương vãi xung quanh, trái tim như hụt mất một nhịp.

Hồi nhỏ, Lý Bắc Bắc từng bị tiêm thuốc thử nghiệm của một nhánh PCI-1, từng trở thành vật thí nghiệm sống.

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc người trực tiếp tiêm thuốc cho Lý Bắc Bắc lại chính là Hạ Dịch Minh.

Chân Hạ Thần bắt đầu lảo đảo, sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy. Tiểu Ninh vội kéo ghế cho cậu ngồi xuống, nhớ lại cách Lục Hành Thư từng dặn, liền luống cuống xoa lòng bàn tay Hạ Thần theo đúng phương pháp, giọng lắp bắp đầy lo lắng: "Phu nhân, đừng căng thẳng... hít sâu, hít sâu một chút."

Lý Bắc Bắc từ chối mọi tiếp xúc của người khác, mãi cho đến khi Tiêu Minh vội vã chạy tới, cậu mới như được giải thoát, nhào vào lòng anh như bám được chiếc phao cứu sinh.

Alpha của cậu có thể mang lại cảm giác an toàn, sự an toàn khiến mọi nỗi sợ trong lòng đều tạm thời tan biến. Tiêu Minh bế cậu rời khỏi phòng vẽ, muốn đưa cậu ra ngoài cho bình tĩnh lại. Nhưng bất luận anh hỏi gì, Lý Bắc Bắc cũng không chịu mở miệng.

Cậu chỉ lặng lẽ vùi mặt vào lồng ngực của Tiêu Minh, không nói một lời, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

Lục Hành Thư cũng vừa về đến cùng lúc với Tiêu Minh. Vừa bước vào anh đã nhận ra thần sắc của Hạ Thần không ổn. Lại nhìn sang Lý Bắc Bắc và loạt tranh chân dung rơi vãi đầy phòng, trong lòng liền đoán ra được phần nào sự việc.

"Tiêu Minh, cậu đưa y tá Lý đến chỗ Lâm Vi trước đi." Lục Hành Thư nhanh chóng sắp xếp, đợi Tiêu Minh rời đi rồi mới kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Hạ Thần. "Em cũng đã đoán ra rồi đúng không?"

Hạ Thần không trả lời, chỉ siết chặt lấy mép quần rộng đang mặc, ngón tay trắng bệch vì gồng lực quá mạnh.

"Đừng quá căng thẳng, cũng đừng buồn." Lục Hành Thư vươn tay nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa dịu. Độ ấm từ đầu ngón tay anh từng chút truyền sang mu bàn tay Hạ Thần, như thể có thể xua tan đi phần lớn nỗi buồn đang quấn lấy cậu.

"Ông ngoại em đã kể cho anh bao nhiêu?"

Lục Hành Thư trầm giọng: "Chuyện của Văn Triết, ông ngoại em biết không nhiều. Nhưng ông ấy vẫn luôn biết Văn Triết chưa chết. Việc Văn Triết từng tham gia kế hoạch PCI-1 là gần đây ông mới biết. Còn một việc nữa, hình như ba em cũng biết Văn Triết còn sống."

"Không thể nào!" Hạ Thần gần như phản xạ mà bật thốt lên, giọng phản đối đầy cứng rắn: "Nếu biết ông ấy chưa chết, sao ba em có thể phát điên được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!