Cuối thu dần trở lạnh, bụng của Hạ Thần cũng ngày càng rõ rệt. Vì mang song thai, nên bụng của cậu lớn hơn so với những Omega cùng kỳ thai nghén. Gần đây, chân cậu thường xuyên bị phù, việc đi lại trở nên khó khăn. Lâm Vi sớm đã phê duyệt cho cậu nghỉ thai sản, để cậu về nhà tĩnh dưỡng. Chỉ là không đành lòng trước sự chăm chỉ của Hạ Thần, cô đành đồng ý mỗi tuần gửi báo cáo thí nghiệm cho cậu, để cậu có thể tham gia từ xa.
Đồng thời, cô cũng sắp xếp để Lý Bắc Bắc dẫn bác sĩ tâm lý đến khám định kỳ cho Hạ Thần.
Ban đêm ngủ ngon giấc, sắc khí con người cậu cũng tốt lên trông thấy, không còn gầy gò tiều tụy như trước. Mỗi tối, Lục Hành Thư đều tự tay rửa chân cho Hạ Thần, còn học thêm vài kỹ thuật từ bác sĩ.
"Ngày mai bảo Tiểu Ninh hầm ít canh sườn cho em bồi bổ canxi." Lục Hành Thư thuần thục dùng khăn lau khô chân cho cậu, đợi cậu nằm yên lên giường rồi kê hai chiếc gối dưới chân cậu, như vậy ngủ một đêm, sáng hôm sau phần lớn sẽ hết sưng.
"Ưm..." Hạ Thần lười biếng lên tiếng, mắt đã díp lại vì buồn ngủ, ngáp một cái: "Nhưng em muốn uống canh gà Bắc Bắc hầm."
"Vậy thì mai anh bảo bác sĩ Lâm cho y tá Lý nghỉ phép một ngày có lương, mời cậu ấy tới giúp Tiểu Ninh nấu canh gà, tiện thể ở lại trò chuyện với em." Ngày mai Lục Hành Thư có việc phải ra ngoài, anh đã gác lại không ít nhiệm vụ, nghiêm túc làm một vị tướng quân "không màng chính sự". Trước kia mỗi lần có nhiệm vụ là ngứa ngáy muốn xông pha, giờ thì chẳng ai gọi nổi anh.
Dù là nhiệm vụ to lớn đến đâu, cũng phải đợi Omega nhà anh sinh xong con mới tính. Lần đầu tiên trong đời, Lục Hành Thư cảm thấy làm quan to thật tốt, thời gian muốn sắp sao thì sắp.
"Em buồn ngủ quá rồi, anh không ngủ à?"
"Còn mấy tài liệu cần duyệt, nhưng anh không ra thư phòng đâu." Lục Hành Thư cúi đầu hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: "Em ngủ trước đi, anh đi rót ly nước."
Hạ Thần đã nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ yên lành.
Chẳng bao lâu sau, Lục Hành Thư mang theo mấy tập tài liệu trở lại giường, ngồi xuống dưới ánh đèn đầu giường để đọc. Từ khi bụng Hạ Thần lớn lên, anh không còn tiện ôm cậu ngủ như trước nữa, sợ sẽ làm tổn thương đến em bé. Mà Hạ Thần thì lại quen nắm lấy vạt áo anh lúc ngủ, chỉ cần có pheromone của Lục Hành Thư bên cạnh, cậu mới thấy yên tâm.
Thật ra anh nên nghe lời Lâm Vi sớm hơn. Kể từ ngày ấy, Hạ Thần gần như không còn gặp ác mộng nữa.
Các chỉ số trong bài kiểm tra thể trạng tinh thần cũng cải thiện rõ rệt, không còn ở bờ vực sụp đổ như trước. Dù vậy, để đề phòng bất trắc, liệu trình điều trị của bác sĩ tâm lý vẫn tiếp tục duy trì, phối hợp cùng hướng dẫn pheromone của Lục Hành Thư, Lâm Vi hy vọng có thể giúp Hạ Thần chữa lành triệt để.
Hôn lễ của Lý Bắc Bắc và Tiêu Minh tổ chức theo phong cách truyền thống không quá cầu kỳ. Bố mẹ Tiêu gia không thích phô trương, còn nhà Lý cũng không muốn rình rang. Hai bên cộng lại chỉ bày khoảng mười lăm bàn tiệc trong khách sạn, khách mời không nhiều. Lục Hành Thư và Hạ Thần ngồi ở bàn chủ tọa, có khá nhiều người đến mời rượu Lục Hành Thư.
Để tránh làm lu mờ vai trò của cô dâu chú rể, Lục Hành Thư đều khéo léo từ chối từng người một.
Công ty tổ chức tiệc cưới trang trí sảnh tiệc như một cung điện phủ đầy hoa hồng trắng. Yêu cầu của Lý Bắc Bắc không cao, chỉ quan tâm đến chất lượng món ăn, còn lại đều không để tâm nhiều. Trong ánh đèn mờ ảo, khi MC kết thúc câu dẫn cuối cùng, nhạc nhẹ nhàng vang lên đầy cảm xúc.
Lý Bắc Bắc đã khóc tèm lem như một chú mèo nhỏ, và trong những giọt nước mắt hạnh phúc, cậu cùng Tiêu Minh trao nhẫn cưới, rồi trao nhau một nụ hôn.
Dưới sân khấu, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, Hạ Thần cũng vậy. Nói thật lòng, cậu cảm thấy ngưỡng mộ. Tuy không thích ồn ào, lại càng không ưa kiểu tiệc cưới biến con người thành trò trình diễn trên sân khấu, nhưng nếu là đám cưới với Lục Hành Thư, thì trước đây cậu cũng từng mong chờ.
Ba năm trước, cuộc hôn nhân của họ chỉ là hình thức, ngay cả ảnh cưới cũng là cắt ghép, chẳng có nhẫn, chẳng có lễ, càng không có một hôn lễ tử tế. Hạ Thần cúi đầu v**t v* bụng mình, nghĩ thầm, thôi thì chờ con ra đời rồi, cả nhà bốn người cùng đi chụp một bức ảnh gia đình vậy, xem như bù đắp cho tiếc nuối không có ảnh cưới.
Lục Hành Thư là tướng quân, mọi hành động đều bị chú ý. Nếu muốn tổ chức lại hôn lễ, trong giới kiểu gì cũng có lời ra tiếng vào. Hạ Thần cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn thấy thôi, chụp ảnh gia đình là hợp lý nhất.
Tiệc cưới hôm ấy còn có sự góp mặt của Diệp Tần và Nam Mộc. Diệp Tần là bạn học cũ của cả nhóm hồi còn ở học viện quân đội, tuy sau này chuyển nghề làm bếp, mở nhà hàng, nhưng vẫn giữ liên lạc. Còn Nam Mộc quen thân với Tiêu Minh, phần lớn là nhờ mối quan hệ với Lục Hành Thư.
Thời còn đi học, Nam Mộc thường xuyên đến trường quân đội tìm Lục Hành Thư, rồi từ đó dần dần trở nên thân thiết với cả nhóm Tiêu Minh.
Hạ Thần đây là lần đầu tiên gặp Nam Mộc. Anh là một Beta, nhưng vóc dáng rất cao, tầm một mét tám mấy, mặc một bộ vest xanh lam đậm gần giống với bộ của Lục Hành Thư, dáng người cao ráo, lịch thiệp. Anh khẽ gật đầu chào Hạ Thần, vươn tay nói: "Xin chào, tôi là Nam Mộc, bạn nối khố của Hành Thư."
Vừa dứt lời, Lục Hành Thư đứng bên cạnh cũng vội vàng giới thiệu theo: "Đây là Diệp Tần, em gặp rồi đấy, còn từng tới quán bar của cậu ấy uống rượu nữa. Còn đây là Nam Mộc."
"Em biết, là tác giả Nam Mộc". Hạ Thần bất tiện đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn ba người họ đứng cạnh nhau. Diệp Tần như một gã to xác ngờ nghệch, còn Lục Hành Thư và Nam Mộc vì cùng phong cách ăn mặc nên đứng cạnh nhau lại có cảm giác đồng điệu. Hạ Thần thất thần, bất giác nghĩ: nếu mình cũng có thể mặc đồ đôi với Lục Hành Thư thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến đó, mặt cậu bất giác nóng lên, có chút ngượng ngùng.
Có lẽ vì ánh nhìn của cậu quá rõ ràng, Nam Mộc chú ý tới liền chủ động cởi áo vest ra. Chiếc sơ mi trắng bên trong càng làm nổi bật thân hình săn chắc của anh ta. Nam Mộc dứt khoát ngồi xuống cạnh Hạ Thần, cười nói: "Trước giờ tôi vẫn muốn đến thăm, nhưng gần đây có buổi ký tặng sách mới nên hơi bận, thành ra lỡ hẹn. Nghe nói sắp đến ngày dự sinh rồi đúng không?"
Hạ Thần vốn không giỏi xã giao, chỉ bình thản gật đầu: "Ừm, tháng hai năm sau."
"Nghe bảo là sinh đôi, tôi có thể làm cha đỡ đầu của các bé không?"
Nam Mộc có khuôn mặt rất thu hút, nếu không phải nổi tiếng với vai trò nhà văn, chắc hẳn đã bị công ty giải trí mời gọi từ lâu. So với gương mặt sáng sủa, rạng ngời của Nam Mộc, sắc diện Hạ Thần vì đang mang thai mà có phần nhợt nhạt, kém tươi tắn hơn nhiều. Nam Mộc là kiểu người đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!