Suốt cả đoạn đường Hạ Thần im lặng không nói một lời.
Lục Hành Thư vừa lái xe vừa kể sơ qua tình hình của Phó . Lúc này Hạ Thần mới hiếm hoi thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh nói một tiếng cảm ơn.
Thời tiết hôm nay âm u, gần bảy giờ trời đã sẩm tối. Mùa thu đến lúc nào chẳng hay, từng chiếc lá nhẹ nhàng rụng xuống, vạn vật cũng dần chuyển từ xanh tươi sang tiêu điều. Màu sắc của tiết trời cũng mang theo hơi lạnh xám xịt, khiến lòng người thấy khó chịu mà cũng chẳng rõ vì sao lại tĩnh lặng đến thế.
"Ngày mai chắc có thể đón ông ngoại về rồi. Biệt thự nhà họ Phó anh đã cho người dọn dẹp xong, người hầu cũng đã sắp xếp qua đó. Ông muốn ở đâu cũng được."
Hạ Thần hít sâu một hơi: "Vậy thì dọn về biệt thự nhà họ Phó đi."
"Ừm. Em muốn sao cũng được."
Lục Hành Thư chưa kịp mừng thì Hạ Thần lại nói một câu khiến anh lập tức phải tấp xe vào lề: "Giờ ông ngoại không sao nữa, biệt thự cũng trả lại rồi... ngày mai, em và ba sẽ dọn về đó."
Lục Hành Thư không hiểu, môi giật giật như cười mà chẳng ra cười: "Em cũng dọn về à?"
Hạ Thần ngồi thẳng người, nhìn thẳng về phía trước không dám nhìn anh: "Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Chúng ta vẫn nên ly hôn thôi."
Rõ ràng tối qua còn rất yên ổn, vậy mà giờ lại đột ngột nhắc đến ly hôn. Lục Hành Thư không biết mình lại làm sai điều gì. Anh xoa mặt giọng khàn khàn: "Lý do là gì?". Không biết phải thể hiện ra sao, anh chỉ có thể chết lặng lắng nghe những lời Hạ Thần sắp nói.
"Em không xứng với anh, cũng không biết nên đối mặt với anh và ba mẹ anh thế nào". Hạ Thần quay mặt đi, khó khăn thốt ra từng chữ.
"Là vì chuyện bị đánh dấu sao? Anh không để tâm! Khi đó em còn nhỏ, em là nạn nhân, em không làm gì sai cả! Tại sao em phải ôm hết mọi đau khổ về mình? Mẹ anh giờ đã chấp nhận rồi, cha anh tuy bảo thủ nhưng anh sẽ dần thuyết phục ông ấy. Em không cần lo lắng gì cả!" Lục Hành Thư không nhịn được mà nắm lấy tay Hạ Thần, cảm thấy tay cậu lạnh toát, anh bèn siết chặt hơn: "Người nên đau đớn là những kẻ đã tổn thương em, không phải em.
Trong mắt anh, em là người xứng đáng được yêu thương nhất!"
Hạ Thần khẽ lắc đầu, không rút tay ra trái lại còn đưa tay kia phủ lên mu bàn tay anh. Cậu cảm nhận rõ sự run rẩy trong xúc cảm của Lục Hành Thư, cũng hiểu rõ hơi ấm truyền từ lòng bàn tay anh ấy là tha thiết đến nhường nào. Cậu thì thầm: "Lục Hành Thư, anh hãy bình tĩnh lại đã".
Nhưng bản thân cậu lại chẳng thể bình tĩnh nổi, chỉ có thể cố gắng đè nén cảm xúc dâng trào: "Vụ bắt cóc, và cả việc bị đánh dấu giống như một cơn ác mộng kinh hoàng đeo bám suốt đời em. Em luôn sống trong nỗi sợ, nhưng không phải vì em nghĩ bản thân không còn trong sạch sau khi bị đánh dấu. Em là nạn nhân, em hiểu rõ, người dơ bẩn là kẻ đã làm chuyện đó với em.
Nhưng em vẫn sợ, Lục Hành Thư."
Giọng nói của Hạ Thần nhẹ bẫng, từng chữ run rẩy như cánh quạt mong manh của một ngọn đèn sắp tắt: "Em luôn mơ thấy ba năm đó một mình em canh giữ căn biệt thự này. Em cũng hay mơ về những tổn thương em từng gánh chịu từ khi còn nhỏ. Trong giấc mơ của em chỉ toàn là bóng tối. Ông ngoại thì dần yếu đi, ba em phát điên, còn cha thì phản bội chúng em. Đêm nào em cũng ngủ không yên..."
"Tiểu Thần..." Lục Hành Thư vừa cất lời, đã lập tức bị cắt ngang.
"Đây không phải em bịa ra, kết quả đo lường thể tinh thầncủa em ghi rất rõ có khả năng em sẽ mất kiểm soát. Trừ khi có loại phẫu thuật nào đó có thể xóa ký ức, nếu không những bóng ma đó sẽ luôn bám theo em. Anh biết điều đó có nghĩa là gì không?".
Những lo ngại của Hạ Thần không phải không có lý. Cho đến tận bây giờ, đêm nào cậu cũng bị ác mộng hành hạ, thần kinh luôn căng như dây đàn. Có những lúc cậu thậm chí còn xuất hiện ảo giác, cứ ngỡ mình vẫn đang kẹt lại trong cái đêm định mệnh mười bốn năm về trước. Hô hấp trở nên nặng nề, như một cánh bướm bị bóp gãy đôi cánh, không còn khả năng bay đi nữa.
Cậu mở tờ giấy đã bị vò nhàu trong túi đưa cho Lục Hành Thư, nhưng anh không nhận lấy, cũng chẳng buồn nhìn. Hạ Thần bất lực đành buông tay xuống: "Thể tinh thần của Omega vốn rất yếu ớt. Tuy trước giờ không nghĩ mình cũng như vậy, nhưng..."
Cậu cười khổ: "Anh từng gặp em rồi đấy, ông ấy phát điên hoàn toàn... cả đời này cũng không thể hồi phục được. Còn em thì sao? Kể từ khi ký ức bắt đầu quay trở lại, em cũng bắt đầu có dấu hiệu giống như thế. Thỉnh thoảng vào ban đêm em chẳng còn phân biệt được đâu là mộng, đâu là thật."
Ngoài cửa xe, cơn mưa bất chợt đổ xuống, tí tách rơi lên kính chắn gió, lặng lẽ như những giọt nước mắt không cách nào kiềm giữ.
Dần dần trận mưa lớn đổ xuống ào ào, thế giới như chìm vào câm lặng, chỉ còn tiếng mưa rào rào vang vọng khắp nơi.
"Chuyện này với anh là không công bằng". Hạ Thần nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói: "Nếu một ngày nào đó em thực sự phát bệnh thì con sẽ được gửi về nhà họ Lục."
"Anh không đồng ý." Lục Hành Thư lập tức từ chối, không chút do dự.
"Anh không muốn cũng phải nhận". Hạ Thần đáp rất nhanh, như thể đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc thương lượng này. "Nhà họ Phó không còn ai đủ khả năng nuôi dưỡng tụi nhỏ nữa. Có thể điều này sẽ gây phiền phức nếu sau này anh tái hôn... nhưng anh yêu bọn trẻ, đúng không? Tất nhiên, nếu tinh thần em vẫn ổn em sẽ tiếp tục kiên trì làm , tuyệt đối không để con làm phiền đến anh." Cậu lại một lần nữa đảm bảo, mắt mở to tha thiết mong Lục Hành Thư đồng ý.
Cậu nghĩ chắc Lục Hành Thư sẽ đồng ý. Dù sao đó cũng là con ruột anh ấy, mà cậu... ai lại muốn sống cả đời với một Omega có thể tinh thần không ổn định? Tương lai là mối họa hay gánh nặng còn chưa biết. Chủ động đề nghị ly hôn có lẽ là điều tốt cho cả hai.
"Hạ Thần, rò chuyện với em thật khiến người ta mệt mỏi". Lục Hành Thư rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi.
" Xin lỗi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!