Chương 38: (Vô Đề)

Từ sau khi Lục Hành Thư đưa Hạ Thần về nhà, Lục lão gia và Lục phu nhân đã không chỉ một lần muốn đến thăm, nhưng đều bị Lục Hành Thư khéo léo từ chối. Trong lòng Lục lão gia thật ra vẫn chưa thể chấp nhận Hạ Thần vì vướng bận nhiều khúc mắc. Còn Lục phu nhân thì lại mang tâm thái chỉ cần con trai mình đồng ý là bà cũng sẽ chấp nhận. Huống chi sau khi biết Hạ Thần đang mang thai một cặp song sinh, Lục phu nhân càng nóng lòng muốn đến chăm sóc.

Thế nhưng Lục Hành Thư sợ Hạ Thần không thoải mái, nên vẫn chưa để mẹ mình toại nguyện. Dù sao thì thái độ của Lục phu nhân trước kia đối với Hạ Thần vốn rất lạnh nhạt, giờ đột nhiên nhiệt tình như vậy, chỉ sợ sẽ dọa cậu.

Trong biệt thự, dì Trương mỗi ngày đều chuẩn bị một bàn ăn tối phong phú. Khi tình trạng nôn nghén dần giảm bớt, khẩu vị của Hạ Thần cũng tốt lên không ít.

Tưởng rằng lần này có thể đường hoàng chuyển vào phòng ngủ chính, ai ngờ Lục Hành Thư lại bị đuổi ra ngoài chỉ vì một câu nói của Hạ Thần: "Em vẫn chưa nghĩ xong, cho em thêm chút thời gian." Ngay sau đó là tiếng "rầm". Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, vị tướng quân đang mặc đồ ngủ cứ thế bị chặn ngoài cửa.

Vừa khéo cảnh này bị Tiểu Ninh trông thấy, cô lập tức nhịn cười đến mức gò má run lên. Những người giúp việc khác cũng nhìn thấy cảnh ấy đều rúc vào góc mà cười trộm.

Lục Hành Thư gãi đầu, thôi được. Ai bảo trước kia mình đã làm sai quá nhiều chứ. Cũng phải cho Hạ Thần một khoảng thời gian để tiêu hóa mọi thứ. Anh tự an ủi mình trong tủi thân, ôm gối và chăn tiếp tục ngủ ở trước cửa phòng Hạ Thần.

Chẳng mấy chốc mùa hè cũng đã qua, thời tiết đầu thu khiến người ta dễ bị cảm lạnh.

Nửa đêm, Lục Hành Thư hắt hơi một cái. Chẳng bao lâu sau Hạ Thần từ trong phòng mở cửa ra, ôm theo một chiếc chăn dày rồi ném cho anh. Lục Hành Thư vội hỏi: "Anh làm em tỉnh à?" Mấy hôm nay ngủ ngoài sàn, anh luôn cực kỳ cẩn thận, tiếng hắt hơi ban nãy cũng không lớn lắm sao lại đánh thức được Hạ Thần?

"Không phải." Hạ Thần không nói rằng mình vốn dĩ không ngủ được, chỉ đưa tay xoa xoa bụng qua lớp áo ngủ: "Bọn nhỏ đang đạp."

Nghe vậy, Lục Hành Thư lập tức bật dậy như có điện giật: "Anh... anh có thể chạm thử không?" Trên mặt hiện rõ vẻ kích động lẫn phấn khích.

Hạ Thần nhìn bộ dạng ngốc nghếch đó của hắn, vẻ mặt cũng dịu đi khẽ gật đầu đồng ý.

Lục Hành Thư liền cẩn thận áp sát lại, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu. Tuy bụng nhìn bên ngoài vẫn chưa quá rõ rệt, nhưng khi chạm tay vào lại có thể chân thật cảm nhận được bên trong là hai sinh mệnh mới đang lớn lên từng ngày. Lục Hành Thư không kìm được bật cười, còn ngốc nghếch nghiêng đầu ghé tai lại gần thì thầm: "Sao vừa rồi còn đạp mà anh lại đến thì im luôn thế?"

Nói rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Thần, sốt ruột hỏi.

"......" Hạ Thần cạn lời, đành suy nghĩ một chút rồi đáp: "Vậy anh tự hỏi tụi nó đi."

Rõ ràng chỉ là một câu đáp cho có, vậy mà Lục Hành Thư lại cực kỳ nghiêm túc. Anh áp tai vào bụng Hạ Thần hạ thấp giọng nói: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, sau này cha sẽ mua cho các con thật nhiều đồ chơi, còn dẫn đi công viên giải trí nữa. Nào, chào cha một tiếng được không?"

Thế nhưng hai nhóc con trong bụng chẳng hề nể mặt, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Lục Hành Thư cau mày tiếp tục dỗ dành: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, để ý đến cha một chút được không?"

Hạ Thần nhức đầu. "Đại Bảo, Tiểu Bảo" là cái kiểu tên kỳ quặc gì vậy? Nhũ danh gì mà tùy tiện đến mức này, cậu thật sự không muốn con mình bị gọi bằng mấy cái tên quê mùa thế này. Đang định lên tiếng chê bai, lại thấy Lục Hành Thư bất ngờ mừng rỡ reo lên: "Động rồi! Chúng nó động rồi! Đây là đang chào cha đó, ngoan quá!"

Lời định buột ra đến cửa miệng liền nghẹn lại nơi cổ họng, bị nuốt trở vào.

Trái tim Hạ Thần bỗng mềm nhũn, như một đám mây lặng lẽ tan ra. Những lo âu, phiền muộn trong lòng hằng ngày đều được dịu dàng xoa dịu. Khóe môi cậu cong lên, giọng nói dịu dàng: "Ừ, Đại Bảo, Tiểu Bảo rất ngoan."

Sau đó cậu đưa tay lên khẽ xoa đầu Lục Hành Thư. Những sợi tóc mềm mại của hắn cọ vào lòng bàn tay cậu, ngưa ngứa mà dịu dàng.

Lục Hành Thư bị hành động bất ngờ của Hạ Thần làm cho sửng sốt, anh sững người trong chốc lát rồi chậm rãi ngồi dậy ôm chầm lấy cậu.

"Tiểu Thần." Anh khẽ gọi tên thân mật của cậu.

"Ừm."

"Tha thứ cho anh được không." Lục Hành Thư nâng mặt Hạ Thần lên, sống mũi cọ nhẹ vào sống mũi cậu, hơi thở nóng rực. "Sau này anh nhất định sẽ trở thành một người bạn đời tốt, một người cha tốt. Chuyện của ông ngoại anh cũng gần lo xong rồi. Ngày mai là có kết quả, anh sẽ không để em thất vọng."

"Em biết, vì những chuyện của em, anh đã rất vất vả." Hạ Thần cụp mắt xuống, thì thầm lặp lại, "Em đều biết cả."

Đêm tối tĩnh lặng như một trang giấy trắng, từng chữ trong câu nói của Hạ Thần lần lượt lặng lẽ lấp đầy khoảng trống ấy, cũng lặng lẽ lấp đầy tâm trí Lục Hành Thư. Đầu ngón tay Hạ Thần vuốt nhẹ gò má Lục Hành Thư, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng vành mắt lại cay xè.

Cậu nói: "Em đã sớm không trách anh nữa rồi."

Thật ra cậu rất muốn nói... Lục Hành Thư, em yêu anh.

Yêu suốt mười bốn năm, yêu đến mức từng mất hết lý trí, rơi vào vực sâu cũng chưa từng ngừng yêu anh. Giọng Hạ Thần nghẹn ngào, từng câu từng chữ đều mang theo sự vội vã, như muốn gấp gáp chứng minh tình cảm của mình. Cậu đã yêu Lục Hành Thư rất lâu rồi, nhưng chưa từng một lần nói ra ba chữ "yêu anh". Thế nhưng hôm nay nếu không nói, e là sẽ không còn cơ hội nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!