Hạ Thần khi mang thai ngủ rất chập chờn, chỉ một chút tiếng động cũng có thể khiến cậu tỉnh giấc.
Đêm khuya, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa tí tách không ngớt. Hạ Thần th* d*c, chống một tay xuống giường ngồi dậy. Miệng khô lưỡi rát, trong đầu lờ mờ hiện lên vài bóng hình, nhưng nhìn không rõ. Cậu không bật đèn, mò mẫm bước xuống giường trong bóng tối, đến cả dép cũng không mang, cứ thế chân trần bước đến bên cửa sổ, nơi ánh đèn đường bên ngoài bị nước mưa làm cho trở nên mờ mịt xám xịt.
Hạ Thần ôm lấy hai cánh tay, cảm thấy lạnh, liền tắt máy điều hòa.
Chiếc đèn bàn cuối cùng cũng được bật lên, nhưng chỉ ở mức sáng mờ nhất. Hạ Thần cầm ly nước trên tủ đầu giường lên, uống được vài ngụm mới phát hiện bên trong đã cạn đáy. Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng đến giọng nói trầm thấp của Lục Hành Thư: "Hạ Thần, mở cửa đi."
Tuy không biết Lục Hành Thư tại sao lại đứng ngoài cửa phòng cậu giữa đêm khuya thế này, nhưng Hạ Thần cũng không từ chối, vừa hay cậu cũng đang định xuống lầu lấy nước uống. Chỉ là khi mở cửa ra, Lục Hành Thư đang bưng một khay đồ ăn trong tay, bên trên đặt một ly nước nóng và một phần sandwich. Hạ Thần sờ sờ bụng mình, quả thực có hơi đói.
Ánh mắt cậu vô tình liếc xuống sàn, trông thấy tấm chăn bị vo lại thành một đống trước cửa liền ngẩn người. Chẳng lẽ mấy đêm nay Lục Hành Thư đều ngủ ngoài cửa phòng cậu?
Lục Hành Thư cũng để ý đến biểu cảm của cậu, có chút ngượng ngùng nói: "Căn nhà này cách âm quá tốt, anh sợ ban đêm em thấy khó chịu mà anh lại không nghe thấy." Anh nhìn thấy chiếc ly trống không trong tay Hạ Thần mỉm cười nói: "Em đang khát đúng không? Anh còn chuẩn bị cả sandwich nữa, nếu em đói thì ăn một chút nhé."
Anh hỏi thêm: "Sao trán em đầy mồ hôi vậy?"
Thật ra câu này anh chỉ thuận miệng hỏi vì lo lắng, cũng không nghĩ Hạ Thần sẽ trả lời mình. Nào ngờ Hạ Thần nghiêng người nhường lối cho anh vào phòng, giọng khàn khàn: "Tôi gặp ác mộng."
Lục Hành Thư nhất thời chưa kịp phản ứng, đặt khay đồ ăn xuống rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Hạ Thần, cũng không hỏi cậu đã mơ thấy gì. Anh chỉ dịu giọng nói: "Anh vẫn luôn ngủ ngay ngoài này, đừng sợ."
Nghe vậy, Hạ Thần bỗng thấy chua xót trong lòng. Cậu khẽ lắc đầu, cũng không còn muốn uống nước nữa. Căn phòng vì đã tắt điều hòa nên bắt đầu trở nên ngột ngạt, nhưng tay chân Hạ Thần lại lạnh toát. Tinh thần cậu luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, chỉ khi nhìn thấy Lục Hành Thư mới hơi thả lỏng được đôi chút.
Mười bốn năm trước cũng vậy, trong đêm lạnh buốt, cậu co ro run rẩy trong một góc.
Lúc đó, Lục Hành Thư bị đánh đến mặt mũi bầm dập lại vẫn lết tới gần, dồn hết rơm rạ quanh người đắp lên mắt cá chân đang lạnh cóng của cậu, rồi ôm chặt lấy cậu. Lần ấy, Hạ Thần bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường, mọi sợ hãi và bất an đều bị Lục Hành Thư xua tan. Cậu đáng thương rúc vào lòng hắn như một chú chó con, những vết kim tiêm trên cánh tay khi ấy đã không còn rõ rệt.
Bởi kẻ ra lệnh bắt cóc cậu đã biến mất không tung tích, bọn bắt cóc không lấy được tiền lại không muốn chịu lỗ, liền lấy loại thuốc có được từ đường dây ngầm tiêm vào cậu, chính là dung dịch nguyên bản của PCI-1, chỉ là đã được pha loãng. Chúng định bán Hạ Thần đi, nhưng cậu còn quá nhỏ, chưa đến kỳ ph*t t*nh, ai biết thể chất của một Omega chưa hoàn thiện sẽ ra sao, liệu có chết giữa đường không, để rồi khiến bọn chúng lỗ trắng tay?
Vì vậy bọn bắt cóc đã tìm cách thúc đẩy kỳ ph*t t*nh của cậu diễn ra sớm hơn. Một khi ph*t t*nh bùng nổ, chúng sẽ lập tức đưa cậu đến chợ đen gần nhất để bắt đầu đấu giá. Chỉ là chúng không thực sự hiểu rõ về PCI-1, cũng không chắc liệu có thành công hay không. So với việc mạo hiểm đưa cậu xuống núi, chúng thà ngoan ngoãn giữ cậu lại trong căn nhà gỗ để làm thí nghiệm trước.
Dù sao thì chỉ cần thành công, kẻ chịu đựng đau đớn và dày vò cũng chỉ là Omega đang ph*t t*nh. Càng giày vò lâu, mùi hương lại càng đậm đặc, h*m m**n của Omega với người khác cũng sẽ càng mãnh liệt. Đến lúc đó cho dù có mấy người cùng lúc xông vào Omega cũng sẽ không còn sức để phản kháng.
Những điều này là kiến thức mà Hạ Thần không thể học được từ sách vở. Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ lại tiêm thứ thuốc đó vào người mình. Lúc đầu cậu chỉ cảm thấy lạnh, và sợ hãi. Đây là thuốc độc sao? Là thứ gì chứ... Cậu không dám nghĩ tiếp, nước mắt cứ thế từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Cậu vùi mặt vào ngực Lục Hành Thư, giọng nức nở hỏi: "Em... Em có chết không?"
"Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy." Lục Hành Thư xoa đầu cậu, dịu dàng an ủi. "Không sao đâu, sẽ không chết."
Tiểu Hạ Thần mím môi, nước mắt lưng tròng: "Em sợ lắm..."
Lục Hành Thư nhíu mày, vết thương đau đến mức không còn chút nụ cười nào trên mặt, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, nhẹ như làn gió thổi trên lớp bông mềm. Anh cũng rất cố chấp, càng ôm cậu chặt hơn: "Anh ở đây, đừng sợ." Rồi Lục Hành Thư lại nói: "Anh đang ôm em mà, ai dám động đến em, em sợ gì chứ?"
Hạ Thần nghĩ thầm: Anh bị thương đến mức này rồi mà vẫn tự tin như vậy...
Nhưng Hạ Thần lại rất thích vòng tay ấy. Cứ như chỉ cần được Lục Hành Thư ôm lấy, trái tim cậu sẽ ấm lên, sẽ không còn run rẩy nữa.
Tại sao ký ức ấy lại đột ngột dâng lên? Hạ Thần không hiểu. Là vì một câu nói của Lục Hành Thư sao? Hay bởi những mảnh ký ức đứt đoạn đang bắt đầu từ từ tỉnh lại? Cậu mệt mỏi quá, chẳng muốn nghĩ thêm điều gì nữa.
Ngẩng đầu lên liền thấy Lục Hành Thư đang nhẹ nhàng thổi vào ly nước trong tay: "Chờ chút nhé, còn nóng quá."
Trong lòng Hạ Thần có thứ gì đó khẽ lay động, từng chút một len lỏi chiếm lấy tâm trí. Cơn mưa và hơi ẩm mùa hạ hoàn toàn khác với mùa đông năm đó, như những ước nguyện trái ngược nhau, muốn gặp lại, nhưng cũng sợ gặp; khao khát yêu thương, nhưng lại lưỡng lự có nên đón nhận. Hạ Thần lặng lẽ trong đáy mắt hiện lên hình ảnh Lục Hành Thư thuở thiếu niên vừa bá đạo vừa dịu dàng, còn trước mặt là một Lục Hành Thư trưởng thành, đang nhẹ nhàng che chở cậu từng chút một.
Cuối cùng cậu không kìm được nữa, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, to như những hạt mưa ngoài cửa sổ.
"Anh có thể ôm em một chút không?" Hạ Thần nghẹn ngào, đưa tay níu lấy vạt áo của Lục Hành Thư. "Em sợ..."
Sợi dây căng chặt trong lòng chỉ cần buông lơi một chút, thì yếu mềm cũng không cách nào kìm nén được nữa. Hạ Thần từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, ngoài nguyên soái ra cậu chưa từng yếu đuối trước mặt bất kỳ ai. Cậu không thể mềm yếu, cũng không muốn trở thành một Phó Ngon Triết thứ hai, thậm chí cậu còn chẳng từng hiểu nổi Phó Ngôn Triết. Thế nhưng vụ bắt cóc năm đó đã khiến cậu lần đầu tiên bật khóc trong vòng tay một Alpha xa lạ, và cũng từ đó mà yêu một người chẳng hề liên quan gì đến cuộc đời mình.
Cậu từng vì người ấy mà đau lòng, mà buồn bã, mà hạnh phúc, mà vui mừng... Từ giây phút đó, hỉ nộ ái ố của cậu đã không còn là của riêng mình nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!