Phó Ngôn Triết được chăm sóc rất chu đáo. Lục Hành Thư thậm chí còn đặc biệt dọn riêng một phòng trống trong biệt thự để làm xưởng vẽ cho ông. Bác Trương cũng được Lục Hành Thư mời về với mức đãi ngộ hậu hĩnh, ở lại biệt thự để chăm nom cuộc sống hằng ngày. Tuy nhiên, xét đến mối quan hệ giữa nhà họ Lục và nhà họ Phó, trong lòng bác Trương vẫn luôn mang một chút ngần ngại. Nhưng vì muốn ở bên chăm sóc Phó Ngôn Triết bà tạm thời chấp nhận.
Lục Hành Thư đã cố gắng lo liệu mọi thứ một cách chu toàn, thậm chí còn mời Dương Vũ tiếp tục đảm nhiệm vai trò bác sĩ riêng cho Phó Ngôn Triết.
Khi Hạ Thần một lần nữa bước vào căn biệt thự ấy, trong lòng lại dâng lên cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tầng một có một khung cửa sổ sát đất lớn, vào mùa hè ánh sáng chiếu rọi khiến căn phòng lúc nào cũng phảng phất cảm giác oi bức. Trước đây, Hạ Thần từng bày không ít chậu cây xanh ở đó để làm dịu mát không gian. Nhưng giờ đây, phần lớn đều đã héo rũ, chỉ còn trơ lại những chậu cây rỗng tuếch, quạnh quẽ và im lìm.
Hôm nay hiếm khi thấy Phó Ngôn Triết không ở trong phòng vẽ. Ông đang ngồi xổm bên cạnh mấy chậu cây trống, dưới sự dìu dắt của bác Trương, cẩn thận tưới nước lên những chiếc chậu vốn đã khô cằn. Trong mắt ông, dường như trong lớp đất trống rỗng ấy vẫn đang sinh trưởng những mầm hoa vững chãi, bám rễ thật sâu. Giống như trong lòng ông, mãi mãi tồn tại một cái tên Hạ Dịch Minh.
"Cậu chủ nhỏ, cuối cùng cậu cũng về rồi." Bác Trương nghẹn ngào, vừa nói vừa đưa tay lau vội nước mắt, bàn tay còn đẫm nước từ vòi tưới nắm chặt lấy tay Hạ Thần, ấm áp vô cùng. "Sao lại gầy thế này, dạo gần đây chịu khổ rồi phải không?"
Hạ Thần lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: "Cháu không khổ đâu."
Bác Trương vội quay sang đỡ Phó Ngôn Triết đang ngồi xổm bên đất: "Cậu chủ, cậu chủ nhỏ về rồi, ngài nhìn xem này."
Nghe thấy thế, Phó Ngôn Triết khẽ quay đầu lại, ánh mắt mơ hồ như sương khói, chỉ nhẹ gật đầu, giọng nhỏ như thì thầm: "Chào cháu." Rồi ông lại nhanh chóng quay về với công việc tưới nước cho những chậu hoa trống không kia. Thỉnh thoảng còn bật cười khe khẽ, lẩm bẩm điều gì đó. Hạ Thần hiểu, ông đang lặp lại câu nói quen thuộc, đây là loài hoa mà Hạ Dịch Minh yêu thích nhất.
Hạ Thần lặng lẽ đứng nhìn, rồi cũng bước đến bên cạnh nhẹ nhàng ngồi xuống.
Giữa ba và con luôn có một sự liên kết kỳ lạ. Dù lý trí không rõ ràng, nhưng Phó Ngôn Triết vẫn rất nhanh cảm nhận được nỗi buồn đang phủ kín tâm hồn Hạ Thần. Ông đưa tay ra dịu dàng v**t v* khuôn mặt cậu, giọng nói khẽ khàng như gió thoảng: "Con đang buồn lắm, đúng không?"
"Làm như vậy có đáng không?" Hạ Thần mím chặt môi, cuối cùng cũng không kìm được vội vã bật ra một câu, giọng run lên vì xúc động. "Ba có biết... ông ấy vẫn còn sống không?"
Phó Ngôn Triết không hiểu cậu đang nói gì. Ông khẽ rụt cổ lại, rõ ràng bị thái độ gay gắt bất ngờ ấy của Hạ Thần dọa sợ. Ông im lặng đứng lên, vội vã bước nhanh về phía phòng vẽ. Bác Trương lật đật đuổi theo, Phó Ngôn Triết níu lấy tay bà, liếc nhìn Hạ Thần một cái rồi thì thầm đầy sợ sệt:
"Bác Trương người kia là ai vậy, dữ quá."
Hai mươi mấy năm qua, Phó Ngôn Triết chưa từng nhận ra cậu, chưa từng có một khoảnh khắc nào thật sự nhớ ra cậu là ai.
Lòng bàn tay lạnh ngắt, Hạ Thần siết chặt nắm đấm, cơn giận và đau đớn dâng lên như sóng trào. Là phẫn nộ thay cho những bất công mà Phó Ngôn Triết phải chịu đựng suốt bao năm, cũng là thương xót cho sự yếu đuối của chính ông. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ cắn chặt răng, ép những lời muốn nói xuống đáy lòng. Chỉ có nét mặt run rẩy như chiếc lá thu khẽ rụng, không còn sức chống đỡ với gió đời.
Lục Hành Thư từ trong bếp đi ra, tay bưng một đĩa trái cây đã cắt gọt sẵn đặt lên bàn trà trong phòng khách. Thấy Hạ Thần vẫn ngồi thụp nơi ấy, ánh mắt u uẩn, anh khẽ thở dài rồi bước đến trước mặt cậu, nửa quỳ xuống giữ lấy độ cao ngang tầm mắt với cậu.
"Tiểu Ninh mới mua ít hoa quả về, toàn là loại hơi chua một chút. Em thử xem?" Hạ Thần khịt khịt mũi, không nói lời nào cũng không đưa tay nhận.
"Bác Trương nói tối nay sẽ làm gà nướng. Ở lại ăn cơm rồi hẵng về, được không?" Cậu xoay đầu sang hướng khác, vẫn chẳng hề để ý tới hắn.
"Y tá Lý nói tiệm bánh ngọt mới ra món mới, là bánh đào mật, anh đi mua cho em nhé?"
Ánh mắt Hạ Thần dần trở lại bình tĩnh. Cậu chợt nhớ lần trước mình chưa kịp ăn miếng bánh đào ấy, trong lòng bỗng ngứa ngáy. Nhưng dù thèm đến mấy, Hạ Thần vẫn không muốn để ý đến Lục Hành Thư. Những ngón tay cậu xoắn lấy vạt quần, như đang do dự không biết nên mở lời thế nào.
Thấy vậy, Lục Hành Thư mím môi cười nhẹ: "Vậy anh đi mua, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh." Hạ Thần lúc này mới ngước mắt lên, khẽ gật đầu một cái.
Nếu là ngày trước, chỉ cần Lục Hành Thư làm vậy thôi là Hạ Thần đã vui đến mức nhảy lò cò quanh nhà. Nhưng hiện tại, Lục Hành Thư càng tốt với cậu, lòng cậu lại càng hoang mang. Sự thay đổi đó giống như một đòn phản kích khiến cậu vừa bất an, vừa sợ hãi.
Cậu nhớ đến sự dịu dàng của Hạ Dịch Minh khi còn nhỏ, rất giống với cách mà Lục Hành Thư đang đối xử với mình bây giờ. Nhưng kết cục thì sao? Hạ Dịch Minh đã rời bỏ họ một cách tuyệt tình. Hạ Thần và ba mình, tuy cách làm khác nhau, nhưng đều từng ép buộc người khác bước vào hôn nhân.
Vậy liệu có một ngày nào đó, chính cậu cũng lặp lại sai lầm ấy? Khi điều đó xảy ra, cậu có phát điên không? Sự bất an len lỏi, những cơn ác mộng đêm khuya thi nhau kéo đến. Cậu nhớ rõ trạng thái gần như tự khép kín của bản thân trong thời gian qua. Một trái tim từng bị tổn thương, một khi đã bị đâm thủng, sẽ trở nên sợ hãi nỗi đau hơn bất kỳ ai khác.
Cậu rất sợ, sợ lại bị đau thêm lần nữa.
Nhưng cậu lại không cưỡng lại được những cử chỉ nhẹ nhàng và kiên nhẫn của Lục Hành Thư. Chỉ một chiếc bánh đào mật thôi mà cũng khiến cậu mềm lòng, sẵn sàng ở lại căn biệt thự ấy ngoan ngoãn chờ bữa cơm chiều.
Hạ Thần xưa nay không phải người sống tằn tiện. Cậu có một thói quen rất rõ ràng khi mua sắm đó là thích mua thật nhiều, vì đối với cậu mà nói, tiền chưa bao giờ là vấn đề. Nhưng từ sau lần bị móc túi, buộc phải chắt bóp từng đồng, Hạ Thần mới thực sự nhận ra kiếm tiền khó nhường nào, đặc biệt là đối với một Omega. Chính vì vậy khi thấy Lục Hành Thư xách về cả một thùng bánh kem với đủ hương vị, cậu không nhịn được mà cau mày.
Ngoài vị đào mật mà Hạ Thần thích, còn có cả dâu tây, chuối, cam quýt... Lục Hành Thư sợ khẩu vị cậu thay đổi, lại sợ cậu không hài lòng với vị đào, nên dứt khoát mua sạch những vị đang có trong tủ lạnh.
Người giúp việc Tiểu Ninh đứng bên cạnh nuốt nước miếng rõ ràng, nhìn mấy chiếc bánh mà ánh mắt sáng long lanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!