"Tiểu Hạ, Alpha đó có bị bệnh không vậy, ngày nào cũng lượn lờ trong siêu thị nhà mình." Chi càu nhàu.
Hạ Thần cúi đầu quét mã sản phẩm: "......"
Một lúc sau, Lục Hành Thư, Alpha mà Chi Chi gọi là bị bệnh cầm một chai nước đi đến chỗ Hạ Thần: "Anh muốn mua một chai nước."
Hạ Thần nhận tiền, tự mình dọn dẹp trên bàn. Lục Hành Thư muốn bắt chuyện, nhưng Hạ Thần giả vờ không quen biết anh. Một vị tướng quân lần đầu tiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy, lại còn là bởi chính vị bác sĩ nhỏ ngày nào từng ngày bám lấy mình, khiến trong lòng Lục Hành Thư cảm giác hụt hẫng không nhỏ. Anh vặn mở nắp chai nước vừa mua, đưa cho Hạ Thần: "Khát rồi phải không?"
Hạ Thần không phản ứng, Chi Chi lại giơ tay giành lấy: "Tôi khát, tôi khát!"
Uống cạn một chai nước, Chi Chi cũng vui vẻ còn khôn khéo nói: "Tiểu Hạ thích ăn đồ ngọt."
Lục Hành Thư ngay lập tức lại bước vào trong siêu thị, lần này đã biết khôn hơn, xách theo một cái giỏ đựng đồ, chất đầy đủ loại kẹo mứt. Chỉ để có thể quanh quẩn thêm chút thời gian trước quầy thu ngân của Hạ Thần. Chẳng bao lâu, đồ đạc anh mua gần như chất thành đống. Anh mở một gói kẹo đưa cho Hạ Thần thành thật nói: "Quảng cáo của loại kẹo này anh xem rồi, hình như rất ngon."
"Mang thai không được ăn nhiều kẹo!" Chi Chi đưa tay ra: "Đưa tôi đi!"
Lục Hành Thư vội vàng đưa kẹo cho Chi Chi, đồng thời quạt quạt cho Hạ Thần: "Sao siêu thị này không bật điều hòa? Nóng quá à? Em muốn nghỉ ngơi một lát không?"
"Vậy thì anh không mua gì nữa, để anh ngồi đây với em." Từ sau lần bị Hạ Thần kiên quyết đuổi ra khỏi nhà, Lục Hành Thư cảm thấy đặc biệt mất tự tin, mà Hạ Thần cũng chưa từng nói với anh một lời nào kể từ đó. Anh sợ Hạ Thần lại bỏ trốn lần nữa, bèn bám dính lấy cậu như keo, thậm chí thuê luôn căn nhà của cặp vợ chồng sống cạnh nhà Hạ Thần, lại còn đưa cho họ một khoản tiền lớn.
Cặp vợ chồng đó từng bôi nhọ Hạ Thần, sau này khi biết Lục Hành Thư cho họ một khoản lớn, Hạ Thần cũng không vui vẻ gì, nhưng cậu không nói . Cậu nghĩ, dù sao thì đó cũng là tiền của Lục Hành Thư, chẳng liên quan gì đến cậu nữa. Vậy mà ba năm trước, Lục Hành Thư chẳng cho cậu nổi một xu, còn bây giờ thì dốc sức đổ tiền vào người cậu.
Ngay ngày hôm đó, thợ lắp điều hòa đã tới gõ cửa, ép cậu phải lắp cho bằng được.
Ngày nào đến giờ cơm tối, Lục Hành Thư cũng xách hộp giữ nhiệt đứng trước cửa nhà Hạ Thần lễ phép gõ cửa. Hạ Thần cố ý không mở, thì anh lại gõ vài tiếng, rồi đợi một lúc lại gõ tiếp. Chỉ cần Hạ Thần không mở cửa, Lục Hành Thư có thể kiên nhẫn gõ cả buổi tối. Hễ Hạ Thần vì phiền mà bất đắc dĩ mở cửa, Lục Hành Thư liền dày mặt chui vào nhà, lần lượt bày từng hộp thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra.
Biết dạo này Hạ Thần ăn uống không ngon miệng, Lục Hành Thư cố tình chuẩn bị các món canh hầm hương vị thanh đạm nhưng dinh dưỡng đầy đủ.
Ban đầu Hạ Thần rất bài xích, lần đầu tiên thậm chí còn đổ thẳng đi. Nhưng sau nhiều lần, cậu cũng bắt đầu thòm thèm. Đồ ăn mình tự nấu chẳng ngon lành gì, ngày nào cũng buồn nôn nghén ngẩm khiến cậu chẳng còn sức từ chối những món ngon nữa. Dẫu sao ăn được vài miếng còn có thể bồi bổ thêm chút dinh dưỡng, không thể để đứa nhỏ trong bụng chịu đói.
Hạ Thần ăn là biết ngay tay nghề của Lý Bắc Bắc. Khi còn ở trong quân đội, cậu đã rất thích món ăn Lý Bắc Bắc nấu. Những lúc nôn mửa mệt lả lại đói bụng, cậu luôn thèm được ăn vài miếng món của người đó.
Lục Hành Thư thì lại rất biết nắm thời cơ, chân thành nhờ Lý Bắc Bắc nấu ăn giúp, còn Tiêu Minh thì ngày nào cũng kiên nhẫn mang đến. Thật ra Lý Bắc Bắc rất muốn tự mình đến chăm sóc Hạ Thần, nhưng xét đến việc hai người kia đang chiến tranh lạnh và lục đục chuyện ly hôn, cậu không tiện xuất hiện. Cậu sợ rằng nếu mình đến, Hạ Thần sẽ càng thêm né tránh Lục Hành Thư.
Dù gì thì món ăn cũng không phải do Lục Hành Thư nấu, vị tướng quân kia còn đang trông chờ dùng mấy món này để lấy lòng Hạ Thần.
"Canh này hầm rất lâu rồi, vị ngon lắm, em nếm thử đi." Lục Hành Thư dọn bát đũa ra, múc một muỗng canh rồi thổi nhẹ vài cái cho bớt nóng, đưa tới trước mặt Hạ Thần. Điều hòa trong phòng khiến không khí trở nên dễ chịu, giữa ngày hè thế này lại càng hợp để uống canh. Hạ Thần không uống muỗng canh đã được Lục Hành Thư thổi nguội, mà tự đưa tay lấy một cái thìa tự mình múc lên uống.
Lục Hành Thư ngượng ngùng đặt muỗng canh xuống, chợt nhớ trong nhà vệ sinh vẫn còn quần áo Hạ Thần thay ra từ hôm qua.
"Em ăn trước đi, anh đi giặt quần áo." Căn nhà quá nhỏ, Lục Hành Thư đi đâu cũng vướng víu, thật sự không chứa nổi một chiếc máy giặt. Nghĩ tới nghĩ lui, không thể để Hạ Thần động tay giặt được, nên anh tự mình gánh vác nhiệm vụ này. Phải biết rằng hồi còn ở quân trường, quần áo anh giặt sạch đến mức từng được phong làm vệ sinh gương mẫu cơ mà.
Hạ Thần cúi đầu uống canh không nói gì. Lục Hành Thư cũng không thấy phiền, nhìn cậu từng thìa từng thìa uống canh, thỉnh thoảng còn tự gắp thức ăn, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều. Hạ Thần gầy quá, trong bụng còn có thằng nhóc kia chẳng biết sao lại háu ăn đến vậy, chẳng thèm nhìn xem mẹ nó đã tiều tụy thành bộ dạng gì rồi, Lục Hành Thư âm thầm càu nhàu trong lòng.
"Hôm qua anh về nhà, thấy ba mình đang vẽ tranh đấy." Lục Hành Thư cả thân hình to lớn chui vào nhà vệ sinh chật hẹp, quỳ trước cái chậu nhỏ mà vò đồ, vừa giặt vừa vui vẻ gọi ra, "Ba vẽ đẹp lắm, anh nói sao lúc trước em lại vẽ tốt thế, thì ra là di truyền gen ưu tú của ba chúng ta đấy!"
Hạ Thần khựng lại, chợt nhớ đến những bức tranh cậu từng vẽ trong quân đội.
Lục Hành Thư từ khi nào lại biết nịnh bợ thế chứ? Hạ Thần nghĩ mãi về điều đó, hoàn toàn bỏ qua việc Lục Hành Thư cứ tự nhiên gọi "ba mình" hết câu này đến câu khác.
Thấy Hạ Thần không phản đối cách xưng hô ấy, Lục Hành Thư thầm thở phào nhẹ nhõm, đem quần áo đã giặt xong phơi ra ngoài cửa sổ nhỏ trong nhà vệ sinh. Anh vẫn chưa ăn cơm, định bụng lát nữa ăn phần Hạ Thần còn lại, dù sao anh cũng không kén chọn, mà Hạ Thần mỗi lần ăn xong đều dư khá nhiều. Ai ngờ vừa bước ra ngoài thì thấy hôm nay khẩu vị Hạ Thần đặc biệt tốt, gần như đã ăn sạch hơn phân nửa.
Anh lén lút quay lại nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bắc Bắc.
"Y tá Lý à, hôm nay canh cậu nấu ngon lắm, Hạ Thần rất thích. Hay mai cậu lại nấu món canh này nhé? Mấy món hôm nay em ấy cũng ăn được. Tôi có tổng kết lại vài món Hạ Thần thích ăn mấy hôm nay, tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu giúp tôi nấu một ít ." Lục Hành Thư hạ thấp giọng, cẩn thận liếc ra ngoài, thấy Hạ Thần đã bắt đầu lấy sổ ra ghi chép sổ sách, mới tiếp tục nói, "Còn nữa, lần trước tôi có hỏi những điều chú ý trong thai kỳ là gì?"
"Tướng quân , anh tốt nhất nên hỏi thử xem Hạ Thần có đến bệnh viện khám thai định kỳ không?" Lý Bắc Bắc lo lắng đáp, "Theo lý thì thai được hơn hai tháng rồi, chắc chắn phải đi khám. Nhưng hôm qua Dương Vũ có liên hệ tôi, bảo là không tìm thấy bất kỳ hồ sơ khám bệnh nào của Hạ Thần trong hệ thống bệnh viện cả. Cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi sợ tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa bé."
Lục Hành Thư dù là một Alpha, cũng chỉ biết rằng trong thai kỳ Omega thường nhạy cảm, cần Alpha ở bên cạnh quan tâm. Nhưng anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện phải đi khám định kỳ ở bệnh viện. Ngẫm lại mới thấy, đúng là chưa từng thấy Hạ Thần đi bệnh viện, trong nhà cũng chẳng tìm được sổ khám bệnh hay phiếu hẹn nào cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!