Chương 33: (Vô Đề)

Một tháng sau.

Thời tiết oi bức, mặt trời chói chang như thiêu đốt, cái nóng gay gắt của mùa hè ập đến trong lặng lẽ. Sức nóng ngày hè không có lấy một cơn gió, hơi nóng như đang nướng cháy cả mặt đất, đến mức khiến tầm nhìn cũng trở nên méo mó. Trời xanh trong vắt cũng chẳng mang lại chút mát mẻ nào, nhiệt độ hầm hập khiến người ta bực bội, tính khí trở nên cáu gắt, giọng nói cũng ngày càng lớn tiếng hơn.

Tại một thị trấn nhỏ ven thành phố, trong một tiệm tạp hóa, người thu ngân đội mũ cúi đầu liên tục xin lỗi. Một khách hàng vì bị tính nhầm thêm một hào mà cứ thế mắng nhiếc không ngừng, khiến người thu ngân chỉ biết im lặng chịu đựng, mồ hôi nhỏ giọt từ mái tóc lòa xòa xuống trán.

Máy lạnh trong tiệm nhỏ phải đợi đến trưa đúng mười hai giờ mới bật, khách hàng mắng đến khô cả cổ họng mới chịu dừng lại.

"Làm gì mà lại tuyển Omega chứ? Lúc nào cũng than khó chịu, lỡ đúng kỳ ph*t t*nh thì biết làm sao?" Người khách vừa phe phẩy chiếc quạt vừa xách túi hàng đi thẳng ra cửa, miệng vẫn không ngừng càm ràm.

Mãi đến lúc đó Hạ Thần mới ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt.

Tiệm tạp hóa buôn bán không tốt, chỉ có hai nhân viên thu ngân. Hạ Thần vừa cầm lấy món hàng của vị khách tiếp theo chuẩn bị quét mã, cơn buồn nôn lại bất chợt dâng lên, khiến cậu phải vội vàng bịt miệng, chạy ra ngoài, vịn lấy một gốc cây mà nôn thốc nôn tháo.

Thu ngân còn lại là Chi Chi lập tức chạy tới thay cậu đứng quầy. Sau khi xử lý xong khách cuối cùng, Chi Chi vội chạy ra ngoài: "Tiểu Hạ, cậu ổn không đó?"

Hạ Thần xua tay, nhưng vẫn không kìm được mà tiếp tục nôn khan. Chi Chi thật ra cũng khá quan tâm cậu, chỉ là còn chưa kịp nói thêm câu nào thì lại bị khách bên trong gọi giật về quầy thanh toán.

Hạ Thần ôm ngực th* d*c một chút. Tính trăm đường ngàn lối, cậu vẫn không lường được mang thai lại vất vả đến vậy. Cậu đưa tay xoa nhẹ lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng, trong lòng có chút chùn bước. Nhưng rồi lại hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân không được mềm yếu.

Ban đầu, cậu mang theo bảy vạn đồng còn lại dự định chắt bóp sống đến khi đứa trẻ ra đời. Đợi đến lúc đó quay về, cho dù là Dương Vũ hay ai khác cũng không thể ép cậu bỏ con nữa. Cậu đã theo dõi tin tức, nhà họ Lục đã giữ đúng lời, giúp đỡ ông ngoại cậu, xem như giữ trọn cam kết. Đã như vậy, cậu cũng muốn cố gắng hết sức để đáp lại yêu cầu từ phía nhà họ Lục.

Cậu không nói chuyện mình mang thai cho ông Lục biết. Bởi cậu hiểu, nếu ông ta biết đứa bé là con của Lục Hành Thư, e rằng sẽ lại gây áp lực bắt Lục Hành Thư làm hòa với cậu..

Hạ Thần thích Lục Hành Thư, nên trước kia chịu bao nhiêu ấm ức cậu cũng cam lòng. Nhưng với đứa bé thì không được, cậu không muốn Lục Hành Thư sẽ nhìn con mình bằng ánh mắt lạnh lùng trong tương lai.

Từ sau khi biết đến sự tồn tại của sinh linh nhỏ bé kia, Hạ Thần đã thầm thề rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng nhất định phải sinh con ra đời, phải cho nó tình thương tốt đẹp nhất. Và cậu sẽ không làm phiền Lục Hành Thư. Càng sẽ không nói với ai rằng đó là con của Lục Hành Thư.

Hạ Thần trước giờ luôn được bao bọc quá tốt, nên khi rời khỏi vòng tay bảo vệ đó, lần đầu ra ngoài thuê nhà đã bị lừa một cú đau điếng. Cậu không chỉ bị chém một khoản tiền lớn, mà còn thuê trúng một căn phòng có ổ khóa hỏng. Ngay đêm đầu tiên chuyển vào, đã bị trộm viếng thăm.

Ngoại trừ hơn một vạn đồng được giấu kỹ dưới ga giường còn giữ lại được, những thứ còn lại đều bị tên trộm cuỗm sạch. Vì đang mang thai, giấc ngủ của Hạ Thần rất sâu, hoàn toàn không phát hiện có người đột nhập vào phòng mình. Tuy cậu không bị tổn thương về thân thể, nhưng dù nhìn thế nào thì số tiền còn lại cũng không thể đủ sống cho đến lúc sinh nở.

Hạ Thần thay khóa mới, rồi bắt đầu đi khắp thị trấn nhỏ tìm việc làm. Trong giai đoạn nhạy cảm này, cậu không thể tiêm thuốc ức chế, chỉ có thể dùng thân phận Omega để xin việc.

Các tiệm thuốc vừa nhìn thấy cậu là Omega liền từ chối. Những phòng khám và trạm y tế sau khi biết cậu đang mang thai cũng lập tức lắc đầu, không nhận. Bất lực, Hạ Thần phải lang thang tìm việc suốt nhiều ngày trời, cuối cùng mới được một siêu thị chịu nhận vào làm.

Tuy lương không cao, nhưng Hạ Thần tính toán cẩn thận nếu chi tiêu tiết kiệm, sau khi trừ tiền thuê nhà, cậu vẫn có thể dành ra một ít để mua thực phẩm dinh dưỡng. Dù sao thì bây giờ ăn gì cũng nôn, cơ thể gầy rộc đi thấy rõ.

Hạ Thần chọn mua vài món dụng cụ nhà bếp đang giảm giá ở siêu thị mang về, định tự nấu ăn. Đồ ăn bên ngoài quá nhiều dầu mỡ, ăn vào là nôn, vừa tốn tiền vừa lãng phí. Những nhà hàng cao cấp hơn thì cậu lại không đủ khả năng chi trả.

Ngoài việc thỉnh thoảng không nhịn được mà ghé sạp trái cây mua một ít loại có vị chua về ăn để giảm nôn, thì hầu như cậu không dám tiêu hoang. Ít nhất phải đợi qua ba tháng, tình trạng nôn nghén mới dần cải thiện. Nhưng cũng có một số Omega cơ địa yếu, phải chịu đựng ốm nghén kéo dài đến tận lúc sinh.

Hạ Thần không mong mình xui xẻo đến thế. Cậu chỉ hy vọng chứng nôn nghén mau chóng chấm dứt. Người khác mang thai là béo lên, còn cậu thì ngày một hốc hác. Nghĩ đến việc sắp tới ngày nhận lương, Hạ Thần hiếm khi xa xỉ một lần, mua chút sườn non tươi và một con cá rô phi. Dù tay nghề nấu nướng không ra sao, nhưng có thể tiết kiệm được phần nào hay phần ấy.

Căn phòng cho thuê ở thị trấn nhỏ rất đơn sơ, một phòng ngủ, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, không có trang trí gì đáng kể. Cả căn nhà thứ có giá trị nhất e rằng chỉ là chiếc tủ lạnh cũ trong bếp. Nền nhà là xi măng, không có phòng khách, trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn và một cái tủ quần áo không lớn lắm. Ở góc tường là chiếc quạt điện mà Hạ Thần xách về từ siêu thị lúc đang giảm giá. Trong phòng vẫn chưa lắp điều hòa, mọi thứ đều mang theo cảm giác cũ kỹ, xuống cấp.

Hạ Thần mua một chiếc bàn thấp nhỏ có thể gấp gọn, lúc ăn thì lấy đệm ra ngồi dưới đất, đặt đồ ăn lên bàn mà ăn. Trên bàn còn có một quyển sổ ghi chép, dùng để tính toán từng khoản chi tiêu mỗi ngày.

Sườn non và cá rô phi được cậu nấu thành mấy món không mấy đặc sắc, Hạ Thần cố nén cơn buồn nôn, uống một bát canh cá. Ngồi ngẩn người trước chiếc quạt điện đang chạy vù vù, cậu nghĩ đến chuyện sau này khi đứa trẻ chào đời, nên đặt tên là gì. Mặc dù bây giờ hãy còn quá sớm, nhưng Hạ Thần lại vô cùng mong đợi.

Không còn tâm trạng ăn tiếp, cậu cầm lấy sổ và bút, thử viết ra một vài cái tên mà mình đã nghĩ đến.

Có tên cho bé trai, cũng có tên cho bé gái. Không biết đứa trẻ sẽ là một Alpha hay một Omega? Sau một ngày bận rộn, gương mặt mệt mỏi của Hạ Thần cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Khóe môi cậu lặng lẽ mang theo nụ cười, từng nét chữ cẩn thận, từng nét bút nghiêm túc.

Việc nghĩ tên cho con đã trở thành niềm vui lớn nhất mỗi ngày của cậu. Trong cuốn sổ tay dày đặc những cái tên lớn nhỏ, tên thật, tên gọi thân mật đều được liệt kê chỉnh tề từng dòng một.

Nhà bên cạnh thường mở TV đến tận nửa đêm. Hình như là một cặp vợ chồng sống ở đó, người chồng thất nghiệp, ngoài việc xem truyền hình thì dường như chẳng có thú vui nào khác. Phòng trọ cách âm kém, nên cậu thường xuyên nghe thấy tiếng họ cãi nhau. Nhưng nếu bỏ qua những tiếng ồn ào đó, Hạ Thần có thể nghe loáng thoáng được tin tức từ chiếc TV sát vách.

"Vụ án của Nguyên soái Phó Dực hiện đang là tiêu điểm quan tâm của toàn quốc. Gần đây, tướng quân Lục Hành Thư đã xuất hiện tại tòa để lên tiếng bảo vệ Phó nguyên soái, đồng thời chỉ ra nhiều điểm thiếu sót trong bằng chứng được cung cấp. Như mọi người đã biết, tướng quân Lục từng có thời gian hợp tác với phe đối lập của Phó nguyên soái, vậy tại sao hiện tại lại..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!