"Tôi với Lâm Vi sẽ đợi cậu ở đây. Mà thôi, bọn tôi vào cùng cậu." Dương Vũ định tháo dây an toàn: "Tiểu Thần, cậu tốt nhất là nên giữ lời. Cậu không ly hôn chỉ vì muốn nhà họ Lục ra tay giúp Nguyên soái, chứ không phải vì cái tên cặn bã Lục Hành Thư kia, đúng không?"
Hạ Thần ngăn anh lại, cắt lời: "Cậu và Lâm Vi cứ đợi ở đây." Cậu vừa bước đi được vài bước thì lại quay đầu lại. Dương Vũ tưởng cậu đổi ý, lại định tháo dây an toàn.
Ai ngờ Hạ Thần chỉ nhắc nhở: "Cậu lái xe lên phía trước một chút đi, đỗ ở đây dễ bị dán vé phạt." Đợi đến khi xe của Dương Vũ chạy đi xa, Hạ Thần mới khẽ thở phào một hơi. Thực ra làm gì có chuyện bị phạt. Cậu chỉ không muốn để Dương Vũ nhìn thấy mình làm trò hề mà thôi.
Nếu Lục Hành Thư không chịu mở cửa, Dương Vũ chắc chắn sẽ lôi cậu đi phá thai cho bằng được. Hạ Thần khẽ đưa tay đặt lên bụng dưới bằng phẳng của mình. Từ đầu đến cuối, cậu chưa từng có ý định từ bỏ đứa bé này.
Trước kia, cậu từng cảm thấy như bầu trời sụp đổ. Nhưng bây giờ, cậu đã hiểu trời sẽ không sập.
Sau một trận khóc thỏa thuê, lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Bất kể có ly hôn hay không, đứa bé này cũng là vô tội. Hơn nữa, nó không chỉ là con của Lục Hành Thư mà còn là con của chính cậu.
Hạ Thần đứng trước cổng biệt thự một lúc, rồi nhập mật mã. "Sai mật khẩu." Dòng chữ hiện lên trên màn hình hiển thị. Cậu khựng lại, thử nhập lại một lần nữa, vẫn sai.
Ngón tay cứng đờ vài giây, cuối cùng cậu cũng phải chấp nhận hiện thực: Lục Hành Thư đã đổi mật khẩu. Hạ Thần bèn ngoan ngoãn đưa tay ấn chuông cửa.
Người ra mở cửa là Tiểu Ninh, người giúp việc quen thuộc nhất với Hạ Thần trong biệt thự. Cô ngạc nhiên thốt lên: "Phu nhân? Sao... sao ngài lại về rồi..." Giọng cô đầy khó xử, không biết có nên mở cửa cho Hạ Thần vào hay không.
Nghe người giúp việc khác nói, tướng quân Lục đã bảo thu dọn sạch sẽ toàn bộ đồ đạc của Hạ Thần, mà tâm trạng anh dạo này lại cực kỳ thất thường. Tiểu Ninh nhát gan, luống cuống không biết nên làm gì: "Phu nhân, hay là... ngài đợi ở đây một chút, để tôi đi hỏi tướng quân Lục xem sao."
"Được." Hạ Thần không làm khó cô.
Tiểu Ninh chạy rất nhanh, lập tức tìm đến người giúp việc đã phụ trách dọn đồ cá nhân của Hạ Thần hôm trước. Nhưng người đó cũng sợ tướng quân Lục không kém, hai người đùn đẩy nhau, chẳng ai dám đi báo.
Huống hồ gì, Lục Hành Thư đêm qua vừa thức trắng đêm đọc sách, sáng sớm mới ngủ. Giờ mà có ai dám đánh thức anh, chưa biết chừng người đó sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.
"Phu nhân nhìn tiều tụy quá, hay là cứ cho ngài ấy vào trước đi?" Tiểu Ninh thấy xót ruột, dẫu gì ba năm nay Hạ Thần cũng đối xử rất tốt với bọn họ. Nói là vậy, nhưng rốt cuộc không ai dám mở cửa cả.
"Thật ra Lục tướng quân từng dặn rồi. Nếu phu nhân đến, không cần báo cho ngài ấy, chỉ cần đưa đồ đã đóng gói lại là được."
"Ngài ấy đã nói vậy, chẳng phải là cố tình không muốn gặp sao."
Và họ đã làm theo.
Khi Tiểu Ninh ôm một thùng giấy bước ra, cô thấy Hạ Thần đang mệt mỏi dựa người vào bức tường cạnh cổng lớn, gương mặt nghiêng lộ rõ vẻ gầy gò hơn trước rất nhiều.
Cô ái ngại nói: "Phu nhân, đây là đồ tướng quân dặn đưa cho ngài. Là những vật dụng cá nhân mà ngài từng để lại trong biệt thự, đã được thu dọn xong hết rồi."
"Anh ấy không nói gì về việc muốn gặp tôi sao?" Hạ Thần lập tức đứng thẳng dậy, vội vã hỏi.
Tiểu Ninh cắn môi, tránh ánh mắt của cậu.
"Vậy làm phiền cô vào nói lại với anh ấy một câu." Hạ Thần hơi cau mày, chần chừ vài giây rồi khẽ nói: "Nói với anh ấy tôi đã mang thai."
Tiểu Ninh sững người, trợn to mắt, rồi gật đầu thật mạnh. Cô lập tức quay người chạy vào biệt thự, gõ nhẹ lên cửa phòng Lục Hành Thư.
Lục Hành Thư bị đánh thức, giấc ngủ không sâu khiến sắc mặt anh nhợt nhạt, tâm trạng cũng chẳng khá hơn. Nhưng khi mở cửa, giọng anh vẫn không đến mức khó chịu: "Chuyện gì vậy?"
"Thưa tướng quân, phu nhân trở lại rồi. Đang đứng ở ngoài."
"Chẳng phải tôi đã dặn rồi sao? Đưa đồ cho cậu ấy là được, không cần báo với tôi." Lục Hành Thư day trán, cả người rã rời. Mấy ngày liền không được nghỉ ngơi tử tế, đầu óc quay cuồng chỉ muốn được ngủ một giấc yên lành. "Không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi hôm nay."
"Nhưng, nhưng phu nhân nói đã có thai rồi, thưa tướng quân!"
Có thai?
Lục Hành Thư khẽ nhếch khóe môi, giọng mỉa mai: "Chẳng liên quan gì đến tôi." Nói rồi đóng sập cửa lại. Ba năm qua, anh vẫn giữ một chút kiêng dè và tôn trọng. Nào ngờ người ta lại "tiến bộ" đến mức ấy. Chưa ly hôn mà con đã có rồi.
Lục Hành Thư không phải vì bị đội nón xanh mà khó chịu. Chỉ là tâm trạng anh quá tệ. Cảm giác như cả thế gian đều được ở bên người mình yêu, chỉ có anh, Lục Hành Thư, trong lòng nhớ thương một vị bác sĩ nhỏ, lại mãi chẳng thể như ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!