Không hề đánh dấu, vậy mà lại thắt nút.
Chuyện này mà nói ra thì ở đâu cũng không thể chấp nhận được. Đêm qua tình huống quá hỗn loạn, Lục Hành Thư thật sự không nhịn nổi. Rõ ràng để an ủi một Omega đang trong kỳ ph*t t*nh thì hoàn toàn không cần thiết phải thắt nút, vậy mà hắn vẫn làm.
Nhớ lại câu Tiêu Minh từng nói: "Cậu không hiểu đâu", trong lòng Lục Hành Thư lại có thêm một chút vững vàng: "Rõ ràng là tôi hiểu".
Lục Hành Thư khẽ v**t v* Hạ Thần đang ngủ say, đầu gối lên cánh tay anh. Anh vén mái tóc lòa xòa trên trán cậu nhẹ nhàng hôn một cái. Nhân lúc Hạ Thần còn ngủ, Lục Hành Thư thay ga giường, rồi bế cậu vào phòng tắm rửa sạch sẽ một lượt. Nếu không như vậy, Hạ Thần sao có thể ngủ ngon đến mức gọi mãi cũng không tỉnh?
Kim đồng hồ trên tường chỉ chín giờ sáng, Lục Hành Thư đã dậy trước và ăn mặc chỉnh tề. Không lâu sau đó, anh nhận được liên lạc từ Tiêu Minh. Đêm qua họ đã phối hợp với cơ quan chính phủ của Hà Tắc phong tỏa toàn bộ công ty nghiên cứu dược phẩm. Thi thể dưới tầng hầm B1 của tòa nhà thí nghiệm bỏ hoang sớm đã được xử lý, tài liệu và dung dịch gốc PCI-1 cũng biến mất không tung tích. Văn Triết cùng những kẻ liên quan có lẽ đã rời khỏi Hà Tắc, chỉ còn lại một số nhân viên không biết gì trong công ty.
Lục Hành Thư quyết định đích thân đến công ty một chuyến, liền bảo Tiêu Minh cho người đến đón. Tiện thể, hắn cũng để lại vài binh sĩ ở lại khách sạn để bảo vệ an toàn cho Hạ Thần và hai đứa trẻ. Hiện tại Hạ Thần vẫn đang trong trạng thái ngủ say đến mức sấm nổ bên tai cũng không tỉnh, Lục Hành Thư đặc biệt dặn Tiểu Phong đợi Hạ Thần tỉnh lại, nhất định phải mang ít đồ ngọt vào để cậu bồi bổ thể lực.
Dù sao thì tối qua động tĩnh cũng chẳng nhỏ chút nào, Tiểu Phong ở phòng bên nghe mà mặt đỏ tới mang tai, trong lòng đã thầm chửi Lục Hành Thư cả trăm lần.
Lâm Kỳ: "Đồ người lớn dơ bẩn."
Tiểu Phong: "Anh ta bị hội chứng tuổi dậy thì nặng lắm."
Lục Hành Thư: "..."
Nhân viên trong công ty hoàn toàn không ngờ rằng Tiểu Lý, người thường ngày trầm lặng ít nói, lại chính là Lục tướng quân. Ai nấy đều căng thẳng, lo sợ bản thân bị liên lụy nên vội vàng gạt bỏ trách nhiệm, đẩy mọi chuyện đi thật sạch sẽ.
Lục Hành Thư không nói không rằng, lặng lẽ kéo mấy người ra ngoài, nhốt vào một căn phòng tối kín. Tất cả đều là những nhân vật trong ban quản lý của công ty.
Hiển nhiên, những người thực sự quan trọng đã bị Văn Triết đưa đi hết, những người còn lại phần lớn chỉ là nhân viên bình thường. Dù vậy, Lục Hành Thư vẫn muốn moi chút thông tin. Anh rót một tách trà nhẹ nhàng đẩy về phía một vị tổng quản, cố tỏ ra ôn hòa hết mức có thể.
"Anh đến công ty này đã được năm năm rồi phải không?"
Vị quản lý vội gật đầu, không dám uống trà nữa: "Vâng, vâng... Lúc đó đang tuyển người nên tôi đến thử việc." Anh lau mồ hôi trên trán, nói tiếp: "Tướng quân, tôi với công ty này thật sự chỉ là quan hệ lao động bình thường, những chuyện công ty làm tôi không biết, cũng không tham gia."
"Tôi biết rồi." Lục Hành Thư mỉm cười theo kiểu hình thức. "Trong công ty có tin đồn rằng Văn Triết từng làm ở bệnh viện quân y, các anh nghe tin này từ đâu?"
Không có lửa làm sao có khói, tin đồn về bệnh viện quân y đâu phải dễ lan truyền.
"Là tôi... Khi tôi mới vào công ty, có lần đi tặng quà cho Văn Giáo... Ồ không, Văn Triết. Lúc đó ông ta còn có một phòng làm việc riêng trong công ty, đi làm như mọi người. Hôm đó ông ấy không có ở đó, tôi định đặt quà rồi đi thì thấy ngăn kéo của ông ấy chưa đóng. Bên trong có một bức ảnh gia đình. Là Văn Triết thời trẻ, chụp cùng một người đàn ông, tay ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Ông ấy mặc quân phục bệnh viện quân y, nên tôi... " Tổng quản nói tuôn ra hết, "À, trên mặt sau của bức ảnh còn ghi tên ông ấy và ngày chụp! Tôi nhớ tên gì đó là... Hạ... cái gì đó..."
Lục Hành Thư đứng thẳng người lên.
"Ai, lâu quá rồi, tôi không nhớ được nữa. Tướng quân... tôi thật sự không nhớ được..." Quản lý lo lắng nói.
"Hạ"? Lục Hành Thư nhớ ra Hạ Thần từng nói, Văn Triết là cha của cậu ấy... Có lẽ chính vì mối quan hệ này mà đêm qua họ mới có thể trốn thoát thành công. Có thể là Văn Triết có ý muốn nương tay cho con trai một con đường sống, chỉ có điều kỳ lạ là lúc đầu Văn Triết dường như không biết đến Hạ Thần. Phải đến khi anh gọi tên Hạ Thần, ông ta mới bộc lộ cảm xúc.
Chẳng lẽ ông ta còn không nhận ra khuôn mặt con mình sao?
Mang trong lòng đầy nghi vấn, Lục Hành Thư dự định sẽ trực tiếp thẳng Hạ Thần.
Trên điện thoại cá nhân, Lục lão gia gửi tin nhắn, tại thủ đô, bằng chứng lật đổ thế lực của Nguyên soái Phó Nghị đã trở nên chắc chắn. Đối phương nhanh chóng trình lên tòa án, hiện Nguyên soái đã bị chính phủ kiểm soát để phối hợp điều tra.
Còn hai phần chứng cứ mà họ nắm giữ, Lục lão gia đã không giao ra theo đúng thỏa thuận, và không ai biết Nguyên soái đã chỉnh sửa hồ sơ kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân.
Lục Hành Thư trả lời một tin nhắn: "Biết rồi, con về sẽ ngay lập tức nộp đơn ly hôn."
Lục lão gia lo anh trì hoãn: "Tận dụng thời cơ này, con phải hành động càng nhanh càng tốt."
Lục Hành Thư đứng dậy, dự định kết thúc nhiệm vụ và trở về thủ đô. Chưa đi được bao xa, Tiêu Minh đã chạy tới: "Tướng quân, tôi có việc riêng cần báo cáo với ngài."
"Việc gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!