Chương 29: (Vô Đề)

*CẢNH BÁO: Editor dịch ngôn từ th* t*c. Bám sát nghĩa, không nói giảm nói tránh. Không chịu được vui lòng next chương tiếp theo. 

Nhiệt độ nóng rực quấn lấy nhau, nỗi xấu hổ cũng theo đó mà tan biến. Tựa như buổi sơ khai khi thần tạo ra thế giới, vốn dĩ con người sinh ra đã là tr*n tr** và chân thật.

"Hạ Thần, đừng sợ, là anh đây." Giọng nói trầm ấm của Lục Hành Thư kéo Hạ Thần trở về thực tại. Hạ Thần không nói nên lời, ngay sau đó lại bị khao khát mãnh liệt xô đến đến mức mất kiểm soát. Cậu nức nở, vươn tay chủ động ôm lấy cổ Lục Hành Thư, đáng thương cầu khẩn: "Giúp em với... khó chịu quá..."

Cậu khe khẽ chạm môi vào anh, vụng về nhưng vội vã đưa chiếc lưỡi nhỏ luồn vào khoang miệng anh.

Pheromone của Alpha khiến cậu gần như muốn buông hết phòng bị, hoàn toàn đầu hàng. Toàn thân Hạ Thần run rẩy, vừa sợ hãi vừa khát khao.

Sau gáy trơn láng của cậu vẫn chưa có vết cắn nào, Lục Hành Thư giành lấy thế chủ động, hôn cậu hết lần này đến lần khác. Mỗi khi kết thúc một nụ hôn, anh lại lập tức siết lấy cằm cậu, ép cậu hé môi, cạy mở hàm răng trắng đều, tiếp tục cướp lấy dòng mật ngọt nơi khoang miệng ấy.

Trong sự lặp lại quấn quýt, pheromone giao hòa tạo nên mùi hương mờ ám ngày càng nồng đậm. Hạ Thần đã bị l*t s*ch không còn mảnh vải che thân, da thịt trắng mịn phơi bày dưới ánh mắt cháy bỏng của đối phương.

Lục Hành Thư cúi người đè lên thân thể cậu, chống tay nâng người dậy, kéo phăng áo sơ mi của mình, thân hình rắn chắc không chút mỡ thừa hiện ra trọn vẹn trước mắt Hạ Thần.

Anh v**t v* gò má nóng hừng hực của cậu, nơi mu bàn tay vẫn còn in hằn vết cắn đang rỉ máu lấm tấm. Khoảnh khắc lý trí đứt đoạn, anh áp mu bàn tay mình lên sau gáy Hạ Thần, hung hăng cắn xuống. Cơn đau truyền đến khiến anh bừng tỉnh, đây là Hạ Thần, là người anh yêu.

Nhưng Hạ Thần không muốn bị đánh dấu. Lục Hành Thư cảm thấy buồn bã trong lòng. Rõ ràng cả hai đều có tình cảm, vì sao lại không thể để anh đánh dấu cậu? Đôi mày anh hơi sa xuống, trong giây phút khao khát và do dự đan xen, anh cố trấn định để nghĩ cho rõ hành động của mình.

Thế nhưng Hạ Thần lại không thể đợi thêm được nữa. Cậu đưa bàn tay không bị thương nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh đang áp lên má mình, đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt lướt qua đầu ngón tay anh, mang theo run rẩy và khẩn cầu.

Thanh âm ướt át tràn ngập không gian, bị phóng đại đến cực điểm. Hạ Thần khẽ vặn vẹo người trong cơn đau đớn xen lẫn khát cầu. Là một Omega, thân thể cậu đã sớm mềm nhũn, nơi hậu huyệt phía sau ướt đẫm không thể kìm chế, chất lỏng trong suốt âm thầm rỉ ra, loang ra những vệt dính ướt trên ga giường.

Nơi d**ng v*t mẫn cảm mang theo sắc hồng non mịn trước bụng đã c**ng c*ng, bởi vì nụ hôn dài dằng dặc ban nãy của Lục Hành Thư mà không chịu nổi, nơi q** đ** khẽ rỉ ra một giọt trắng đục, ẩm ướt dính sát vào da bụng, khiến cả cơ thể như bị thiêu đốt trong ngọn lửa h*m m**n không cách nào trốn tránh.

Sự bình tĩnh mà Lục Hành Thư vừa cố gắng gom góp được lập tức bị phá vỡ trong nháy mắt. Anh th* d*c nặng nề, hơi thở nóng rát như bị ngọn lửa d*c v*ng thiêu đốt. Chiếc quần căng chặt phô ra vật thể to lớn bên trong, lều vải dựng thẳng đầy ngạo nghễ, vừa chói mắt vừa khiến người ta khó mà rời mắt. Càng không lộ rõ hình dạng, lại càng khiến nó trở nên bí ẩn, gợi cảm đến nghẹt thở.

Hạ Thần ngước mắt nhìn anh đầy chờ mong, ánh mắt mơ màng mà khao khát, thậm chí còn tham lam đưa đầu lưỡi l**m nhẹ ngón tay anh, m*t lấy cắn nhẹ, như đang khẩn cầu, lại như dụ dỗ. Không hề che giấu khao khát mãnh liệt nơi đáy lòng.

Omega trong kỳ ph*t t*nh rất khó kiểm soát hành vi của bản thân, chỉ biết làm theo bản năng mà đòi hỏi, cho dù Hạ Thần vô cùng không muốn.

Cậu không muốn để Lục Hành Thư nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thế này của mình, cậu mong được kết hợp với anh trong một hoàn cảnh tự nhiên hơn. Thế nhưng cậu càng cố giữ bình tĩnh, cơ thể lại càng không chịu nghe lời, trong cơn ph*t t*nh cứ tự ý làm ra những hành động phóng túng.

Cậu buông tay ra, không chịu nổi mà đưa tay chạm vào d**ng v*t đang căng cứng g*** h** ch*n, vừa nghẹn ngào vừa run rẩy v**t v* lên xuống, mang theo âm sắc như khóc nấc từng tiếng.

"Để anh giúp em."

Lục Hành Thư khom người đỡ lấy eo Hạ Thần đẩy lên một chút, rồi đưa tay nắm lấy d**ng v*t của cậu. Đầu lưỡi anh mạnh mẽ l**m qua nơi q** đ** khiến Hạ Thần khẽ run lên một trận. Lưỡi của Lục Hành Thư mềm mại, ướt át, cẩn thận từng chút một l**m m*n tr*n Hạ Thần. 

Phần t*nh d*ch vừa vội vã trào ra, anh lập tức nuốt lấy. Vừa m*t nhẹ, anh vừa dùng tay v**t v* d**ng v*t của Hạ Thần, cuối cùng thì nuốt trọn toàn bộ vào miệng. Khoang miệng ấm nóng bao bọc lấy d*c v*ng của cậu, cảm giác khoái lạc êm dịu lan tỏa khắp toàn thân Hạ Thần.

đ** ng*c của Hạ Thần khẽ dựng lên, c**ng c*ng và ửng đỏ một cách mê người.

Lục Hành Thư nhả ra d**ng v*t đang run rẩy của cậu, nuốt trọn lấy dòng t*nh d*ch vừa nhận được trong miệng. Hạ Thần dù vừa b*n r* nhưng vẫn chưa hoàn toàn mềm nhũn, nơi đó vẫn hơi cương, khẽ run lên theo từng nhịp thở gấp. 

Lục Hành Thư cúi xuống hôn lấy cậu như dã thú, vị tanh ngọt trong miệng quyện với nước bọt càng khiến nụ hôn trở nên hoang dại. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng x** n*n lấy đ** ng*c ửng đỏ của Hạ Thần, cảm giác nóng rát và ngứa ngáy lan khắp cơ thể khiến cậu không thể không trở nên nhạy cảm, toàn thân run rẩy đáp lại từng động tác của anh.

Đôi môi và đầu lưỡi tham lam chiếm đoạt không chút kiêng dè, mỗi một nụ hôn của Lục Hành Thư đều khiến pheromone bá đạo của Alpha xâm chiếm thêm một phần, làm Hạ Thần choáng váng đến mê mẩn, không còn phân biệt được thực tại.

Khi đ** ng*c của Hạ Thần đã nóng bừng lên, Lục Hành Thư cuối cùng cũng thẳng người dậy. Môi anh đỏ bừng, đáy mắt ngập tràn d*c v*ng mãnh liệt. Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Thần đang mơ màng đầy mê loạn, chậm rãi đưa tay cởi đai lưng. 

d**ng v*t thô to mang sắc sẫm bật ra, khẽ nghiêng đầu trồi lên giữa lớp lông đen phía dưới, dựng đứng với kích thước khiến người ta nghẹt thở, c**ng c*ng đến mức gần như không thể căng thêm được nữa, trơ trọi lộ rõ trước mắt. Hạ Thần nhìn chằm chằm vào nó, không kìm được mà nuốt khan một ngụm nước bọt.

Lục Hành Thư bắt được động tác ấy của Hạ Thần, dứt khoát cởi phăng quần mình, vòng tay qua nách cậu nhấc bổng lên, để cậu d*ng ch*n ngồi lên người anh. Hạ Thần mơ mơ màng màng mất đi thăng bằng, hai tay vội ôm chặt lấy cổ Lục Hành Thư, từng hơi thở đều mang theo âm điệu như rên khẽ. 

Cậu ngơ ngác nhìn anh, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy người đối diện không chờ được mà cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu, nóng lòng như muốn nuốt trọn cả sự mềm mại ấy vào lòng.

Mà lúc này, h* th*n của Hạ Thần lại một lần nữa căng cứng, vô tình chạm vào d**ng v*t của Lục Hành Thư, hai nơi nóng bỏng đối diện, đầu chạm đầu. Của Alpha vô cùng đầy đặn, ít nhất phải lớn gấp đôi của cậu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!