Lục Hành Thư thấy phiền, liền không khách sáo giơ tay chém mạnh vào gáy tên bị mình khống chế, đánh ngất ngay tại chỗ. Tiện tay anh cũng giúp Hạ Thần giải quyết luôn tên còn lại. Thế là sạch sẽ, ngoại trừ thằng bé vẫn còn cầm súng chĩa vào Văn Triết, bọn họ giờ đang hai đấu một, hoàn toàn không e ngại gì nữa.
"Bắt được tôi thì sao? Các người nghĩ xong đường lui chưa?" Văn Triết vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, nét mặt còn có chút trào phúng. "Bên ngoài toàn là người của tôi."
Lục Hành Thư rút sợi dây thừng, ra hiệu cho Hạ Thần giữ chắc súng: "Mai người của tôi sẽ đến. Đêm nay chúng tôi giữ ông làm con tin, sáng mai sẽ tóm gọn cả ổ của ông." Nói xong anh quay đầu gọi lớn: "Bác sĩ Hạ! Có đem thuốc ức chế không? Tiêm cho nhóc kia một mũi đi, tin tức tố sắp tràn cả phòng rồi."
Nghe thấy họ gọi "bác sĩ Hạ", ánh mắt Văn Triết khẽ động. Hắn liếc nhìn Hạ Thần nhưng không nói gì.
Hạ Thần lúc này mới tháo cặp kính đen dày cộp của mình, lấy tay hất nhẹ mái tóc mái xuống để lộ phần trán trắng ngần. Cảm giác cuối cùng cũng thở được bình thường.
Sống mũi thẳng, đôi mắt sáng sau lớp kính giờ lộ rõ vẻ sắc sảo quả thật rất giống Phó Ngôn Triết, nhất là vùng lông mày. Chỉ là vẻ đẹp của Hạ Thần thu liễm lại hơn, không phô trương mà lạnh nhạt cao quý.
"Em không mang theo thuốc ức chế." Cậu khẽ đáp rồi bắt đầu lục tìm xung quanh. "Để em xem trong phòng thí nghiệm còn không."
"Ngăn kéo thứ hai trong bàn làm việc." Văn Triết lên tiếng. Dù là tù binh, hắn vẫn là một Alpha, và hắn không muốn cái mùi Omega nồng nặc này khiến cả phòng buồn nôn.
Cậu nhóc kia nghe xong không chờ đợi nữa, đích thân chạy đến lôi ra một ống, tự tiêm cho mình.
Thật ra từ nãy đến giờ cậu đã thấy rất khó chịu, mồ hôi ra đầy trán. Nhưng cái tính ương bướng khiến cậu cắn răng không nói. Tiêm xong, cậu tự tìm một góc ngồi xuống rầu rĩ cúi đầu.
Hạ Thần đến gần, thấy tay cậu nhóc bị thương liền tìm thuốc sát trùng và băng gạc giúp xử lý.
"Tiểu Phong ổn mà. Đang trốn ở một nơi an toàn. Mai chúng ta thoát ra sẽ đến tìm cậu ấy."
Cậu bé không ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh... tên là gì?"
"Anh là Hạ Thần." Cậu nhẹ nhàng đáp, vừa cẩn thận lau vết máu trên cánh tay thằng bé.
"Biết thì sao? Tôi cũng chẳng định nhớ đâu." Thằng nhóc khịt mũi một tiếng, liếc mắt trắng dã rồi quay mặt đi.
Lục Hành Thư đứng một bên nghe xong thiếu điều cười phì. Đúng là đứa nhỏ đầu đá, cứng đầu y như ai đó.
Động tác bôi thuốc của Hạ Thần hơi mạnh tay khiến cậu bé đau đến bật tiếng rên. Thế nhưng Hạ Thần chẳng hề xót ruột chỉ lạnh nhạt hỏi: "Đau thế mà đã không chịu nổi à?" Lục Hành Thư đứng bên nghe thấy câu đó khó xử đưa tay gãi đầu, thầm nghĩ sau này tuyệt đối không thể kêu đau trước mặt bác sĩ Hạ nữa. Mà cậu bé kia cũng cứng đầu chẳng kém, lập tức nghiến răng nín lặng không rên thêm tiếng nào.
Lục Hành Thư dùng điện thoại của Văn Triết gọi cho trợ lý Trương, cố ý đặt máy ngay trước mặt Văn Triết. Không ngờ đối phương bật cười khinh miệt, rồi bất ngờ tung một cú đấm thẳng vào mặt Lục Hành Thư. Chẳng ai ngờ dây trói trên tay hắn không biết bị cắt đứt từ lúc nào. Văn Triết chộp lấy khẩu súng rơi dưới đất giơ thẳng lên nhắm về phía Lục Hành Thư. Hạ Thần phản ứng cực nhanh lao tới đẩy mạnh Văn Triết ngã vật xuống nền, thân thể đè lên hắn.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, viên đạn c*m v** trần nhà, bụi và mảnh kính rơi lả tả. Một mảnh thủy tinh cứa vào cánh tay Hạ Thần khiến cậu bị thương. Máu tươi theo vết rách trào ra hòa vào lớp chất lỏng trong suốt đọng dưới đất. Khi làn da rách chạm vào chất lỏng lạ, một cơn đau dữ dội như có ngọn lửa đốt cháy từng tế bào lan khắp tay. Hạ Thần nghiến răng gầm nhẹ, mồ hôi vã ra vì đau, vệt máu nổi bật đỏ chói.
"Hạ Thần!" Lục Hành Thư hoảng hốt hét lên.
Vừa nghe cái tên đó, trong mắt Văn Triết thoáng hiện lên một tia gì đó không rõ ràng, ánh nhìn chợt chững lại. Hắn đờ người vài giây, rồi định thần bước tới, dường như muốn đỡ lấy Hạ Thần đang bị thương. Nhưng cậu nhóc kia đã rút súng. Đoàng! Viên đạn cắm thẳng vào bắp tay Văn Triết, khiến hắn lảo đảo đập mạnh lưng vào tủ sắt phía sau. Khẩu súng trong tay hắn theo lực va chạm văng ra xa, lăn lóc dưới sàn.
Cơn đau dần dịu lại, Hạ Thần sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy. Cậu được Lục Hành Thư đỡ vào lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Văn Triết. Hắn đang ôm cánh tay bị trúng đạn sắc mặt dữ tợn, chiếc áo blouse trắng nhăn nhúm vì bị siết chặt, để lộ một vết sẹo dài và dày trải dọc cánh tay kéo dài tới tận lòng bàn tay.
Hạ Thần khẽ rít một hơi lạnh, ánh mắt cậu đối diện với Văn Triết, trong mắt không còn phẫn nộ hay oán hận, chỉ còn lại thất vọng cùng đau lòng nghẹn ngào.
Lục Hành Thư nhìn cánh tay Hạ Thần bê bết máu, lửa giận trong lòng gần như bốc l*n đ*nh đầu. Trợ lý Trương và đám người kia chắc chắn đã nghe thấy tiếng súng qua điện thoại, chẳng mấy chốc sẽ đổ tới phòng thí nghiệm. So với ngồi chờ bị vây, chi bằng kết thúc hắn ngay bây giờ. Anh giơ súng lên, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào trán Văn Triết. Nhưng cổ tay anh lập tức bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
"Đừng giết ông ấy." Hạ Thần lắc đầu, mắt nhắm nghiền, giọng nhỏ như hơi thở gần như chỉ là một câu nói bằng môi. Thế nhưng Lục Hành Thư nhìn ra.
Và rồi anh nghe thấy cậu run rẩy thì thầm một câu khiến lòng anh chấn động đến mức trống rỗng: "Ông ấy là cha em."
Không khí như đóng băng. Lục Hành Thư sững người, hoang mang đến tột độ. Nhưng anh không hỏi. Không phải lúc này.
"Đi thôi." Anh siết chặt lấy Hạ Thần, ra hiệu cho cậu bé kia, "Chúng ta lên tầng ba!"
Văn Triết cũng cắn răng đứng dậy, tập tễnh đuổi theo phía sau. Vừa lúc đó, Trợ lý Trương dẫn người chạy tới, vừa vào đến tầng hai đã giơ súng lên ngắm về phía ba người đang chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!