Chương 27: (Vô Đề)

Có lẽ vị giáo sư tên Văn Triết kia không phải là cha cậu. Chỉ là khuôn mặt ấy quá giống với Hạ Dịchsư tên Văn Triết kia không phải là cha cậu. Chỉ là khuôn mặt ấy quá giống với Hạ Dịch Minh.

Hạ Thần vẫn còn nhớ rõ, Hạ Dịch Minh là một quân nhân, một Alpha mạnh mẽ từng lập vô số chiến công, là một thượng tá can trường ngoài chiến trường. Nói cho cùng, ông chỉ là một võ tướng không hề dính dáng đến nghiên cứu y học hay dược phẩm.

Vậy mà người đàn ông tên Văn Triết kia không chỉ thường xuyên xuất hiện trong phòng thí nghiệm, mà còn có trình độ y dược không hề tầm thường, thứ kiến thức không thể chỉ học qua loa mà thành.

Qua những lời nói và thái độ thường ngày, Hạ Thần mơ hồ đoán được: người này có lẽ đã tiếp xúc với y học từ khi còn rất trẻ. Văn Triết từng được nhắc qua chuyện từng làm việc ở quân y viện, tuy chỉ đôi câu sơ lược.

Lục Hành Thư sau đó cũng để tâm, âm thầm sai người tra lại hồ sơ học viên cũ của quân y viện. Nhưng cái tên Văn Triết lại hoàn toàn không tồn tại trong danh sách. Dù vậy thời gian đã quá lâu, việc hồ sơ bị thiếu sót cũng không phải chuyện lạ.

Trong một lần đi ra hành lang hít thở giữa giờ làm, Hạ Thần tình cờ lại chạm mặt Văn Triết. Giáo sư Văn vẫn như mọi khi điềm đạm, khiêm tốn chủ động chào cậu trước.

Hạ Thần cúi người chào lại, khẽ khàng nhưng lễ độ. Tuy nhiên ánh mắt thì vô thức dừng lại nơi gương mặt đối phương. Một lần, rồi lại một lần nữa, không thể rời đi.

Văn Triết hơi sờ tay lên mặt nghi hoặc hỏi: "Lần trước tôi đã để ý rồi, cậu cứ nhìn chằm chằm mặt tôi. Mặt tôi dính gì sao?" Giọng nói ấy ngay cả ngữ điệu cũng giống đến kinh ngạc.

Hạ Thần căng thẳng siết chặt nắm tay, ngón cái cắm sâu vào lòng bàn tay. Một cơn đau rát nhỏ lướt qua giúp cậu giữ được bình tĩnh. "Ngài rất giống một người quen của tôi," cậu đáp khẽ, ngón tay run run, "Là... cha của một người bạn. Ông ấy đã mất tích rất lâu rồi."

Cậu không thể nói thẳng: "Ngài rất giống cha tôi." Đối với một người chỉ vừa mới quen, nói ra câu đó chẳng khác nào bất kính với người đã khuất. Mà cũng có thể cậu sợ nghe được câu phủ nhận, khiến tia hy vọng mỏng manh vừa nhen lên lại bị dập tắt.

"Khó trách." Văn Triết gật đầu, ánh mắt thấu hiểu rồi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. "Xin lỗi nhé, tôi còn chút việc. Hẹn dịp khác nói chuyện tiếp."

"Xin hỏi!" Hạ Thần không cam lòng vội bước lên vài bước giọng có phần gấp gáp. "Xin hỏi, ngài đã từng lập gia đình chưa?"

Văn Triết khựng lại nửa giây sau đó nghiêng người trả lời: "Từng có. Nhưng đã xem như ly hôn rồi. Một cuộc hôn nhân khá thất bại."

Tim Hạ Thần như có thứ gì vừa chùng xuống, dần dần trở về trạng thái tĩnh lặng. Từ giọng điệu nhàn nhạt kia, cậu có thể nghe ra đối phương chẳng hề lưu luyến gì với gia đình mình từng có.

Mà cha của cậu, Hạ Dịch Minh là người vô cùng yêu thương gia đình. Ông sẽ không dùng những lời hờ hững như vậy để nói về vợ con.

Khuôn mặt có thể giống nhau, nhưng lòng người thì không. Cậu đã quá l* m*ng, quá đường đột.

Cha cậu đã mất hơn hai mươi năm rồi. Nếu không phải mỗi ngày ba Phó Ngôn Triết đều kiên trì vẽ lại chân dung ông, e rằng Hạ Thần đã sớm quên mất hình dáng ấy.

Tình cảm có khi thật mâu thuẫn: Có người si mê lao đầu như con thiêu thân, lại có người buông nhẹ như nước chảy đá mòn.

Việc Hạ Thần mãi không buông bỏ hình bóng của cha, thực chất bắt nguồn từ sự cố chấp đau đáu của ba cậu, Phó Ngôn Triết.

Đã từng có lần khi còn rất nhỏ, Hạ Thần ngồi một mình giữa màn đêm tưởng tượng rằng: Nếu một ngày nào đó cha thật sự quay về, liệu ba có còn buồn không? Liệu cha có dang tay ôm cậu như ngày xưa không?

---------

Tiểu Phong ở ký túc xá được một tuần vô cùng ngoan ngoãn.

Sau khi Hạ Thần và Lục Hành Thư rời khỏi Lĩnh Nam, chẳng bao lâu bà nội Tiểu Phong đã qua đời. Cậu bé được đưa vào một trại trẻ mồ côi gần đó. Nhưng vì tuổi đã lớn nên không ai nguyện ý nhận nuôi cậu.

Trại trẻ ở Lĩnh Nam điều kiện vô cùng tồi tàn, mà những đứa trẻ ở đó phần lớn cũng không mấy ưa nhìn. Người dân bản địa càng ít có nhu cầu nhận con nuôi. Tiểu Phong trong hoàn cảnh như vậy trở thành một trong số người vô danh bị lãng quên.

Không có sự hỗ trợ từ chính phủ, kinh phí của trại trẻ mồ côi luôn túng thiếu. Tiểu Phong chỉ mới vào được chưa đầy một tháng thì nơi ấy đã đứng bên bờ vực phá sản.

Đúng lúc đó, một thương nhân giấu tên xuất hiện, tuyên bố sẽ tài trợ toàn bộ chi phí hoạt động của cô nhi viện nhưng với điều kiện: ông ta muốn nhận nuôi vài đứa trẻ. Năm đứa trẻ được chọn bao gồm cả Tiểu Phong đều có độ tuổi và thể trạng tương đương. Trước khi rời đi, cả nhóm đều bị yêu cầu kiểm tra y tế toàn diện.

Tình huống như vậy chỉ cần nghe qua cũng biết có điều mờ ám. Nhưng viện trưởng đã rơi vào đường cùng, nếu không nhận được tài trợ, cả cô nhi viện sẽ sụp đổ, những đứa trẻ còn lại cũng sẽ không còn nơi nương thân. Giữa cái ác rõ ràng và lựa chọn sinh tồn đầy đau đớn, ông đã chọn buông tay lương tri.

Hành động ấy chính là đẩy Tiểu Phong và bốn đứa trẻ khác vào cửa sinh tử. Khoảnh khắc ông ký vào thỏa thuận ấy, cũng là lúc đạo đức đã bị vứt xuống vực sâu.

Để không kinh động đến phía sau màn, Lục Hành Thư lập tức thông báo cho thủ đô âm thầm ra lệnh bắt giữ viện trưởng của trại trẻ Lĩnh Nam, đồng thời thu thập bằng chứng buộc tội.

Cuộc điều tra tiếp tục hé lộ một chi tiết đáng chú ý, người tiếp xúc trực tiếp với viện trưởng được gọi là "trợ lý riêng của nhà tài trợ", lại chính là Trợ lý Trương của Giáo sư Văn Triết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!