Chương 26: (Vô Đề)

Tiêu Minh được phê duyệt về thủ đô sớm hơn kế hoạch vì tình huống đặc biệt. Sau khi Lục Hành Thư báo cáo chi tiết tình trạng của Lý Bắc Bắc, cấp trên lập tức huỷ bỏ kế hoạch khôi phục ký ức của cậu. Hiện tại manh mối về PCI-1 đã có bước tiến lớn, vụ việc của Lý Bắc Bắc tạm thời có thể gác lại. Hơn nữa việc ép người đến phát điên vốn đã trái đạo đức. Dữ liệu tinh thần của Lý Bắc Bắc cho thấy biến động nghiêm trọng, dù không có sự can thiệp của Lục Hành Thư, cậu cũng sẽ được phép rời khỏi trung tâm nghiên cứu.

Là Alpha của Lý Bắc Bắc, sự trở về của Tiêu Minh có thể nói là kịp lúc và quý giá. Có Tiêu Minh bên cạnh, Lý Bắc Bắc cũng không còn quá phụ thuộc vào Hạ Thần nữa. Nhà của Bắc Bắc thì quá nhỏ, Tiêu Minh đến thăm thậm chí không có chỗ ở, nên dứt khoát đưa cậu về nhà họ Tiêu chăm sóc.

Lục Hành Thư đặc cách cho Tiêu Minh nghỉ dài hạn để toàn tâm lo cho bạn đời của mình.

Lâm Vi thì đến xin lỗi cả Lý Bắc Bắc lẫn Hạ Thần. Còn Dương Vũ thì bị Hạ Thần đá cho mấy cú, nếu không có Lục Hành Thư kịp thời can ngăn, chắc Hạ Thần đã làm loạn cả trung tâm nghiên cứu. Cậu biết đây là mệnh lệnh từ cấp trên không thể làm trái, nhưng điều khiến cậu phẫn nộ là việc họ dùng cách tàn nhẫn đó để ép Lý Bắc Bắc phải đối mặt với ký ức bị chôn vùi.

Về việc Lý Bắc Bắc đã nhớ lại bao nhiêu, Hạ Thần không hỏi mà cũng chẳng ai dám hỏi.

Lâm Vi lần đầu chứng kiến Hạ Thần nổi giận đến thế, thật sự bị dọa cho không dám manh động thêm lần nào nữa. Sau đó cô quay sang hỏi Dương Vũ: "Anh biết cậu ấy lại là kiểu người bộc phát như thế à?"

"Ừm..." Dương Vũ trầm ngâm một chút rồi thản nhiên đáp: "Chỉ cần không chạm vào người cậu ấy quan tâm, cậu ấy vốn chẳng để tâm đến ai cả. Nhưng nếu dám chạm vào giới hạn đó thì đến cả nguyên soái cũng không cản nổi đâu."

"Thế sao anh không ngăn em lại chứ?!"

"Biết trước Hạ Thần có thể lôi được cả Lục Hành Thư ra nói chuyện với cấp trên, thì dù có chết anh cũng sẽ ngăn em!" Dương Vũ uất ức không thôi. "Anh chỉ sợ nhiệm vụ từ cấp trên không hoàn thành, ai cũng bị lôi ra chịu trận. Ai ngờ đâu Lý Bắc Bắc lại phản ứng dữ dội đến thế. Anh đọc báo cáo kiểm tra của bên tâm lý mà chẳng thấy có gì bất ổn! Bộ phận đó anh nhìn đã lâu không vừa mắt rồi!"

Lâm Vi im lặng, rầu rĩ than thở: "Giờ em không biết phải đối mặt với Hạ Thần kiểu gì nữa..."

"Không sao đâu. Cậu ấy sắp ra ngoài làm nhiệm vụ rồi mà. Mấy ngày tới chúng ta cứ cẩn thận sống ngoan một chút là được." 

Thế là Dương Vũ và Lâm Vi mong ngóng mãi, rốt cuộc cũng được tiễn Hạ Thần rời trung tâm nghiên cứu. Cậu theo Lục Hành Thư ra ngoài làm nhiệm vụ. Cụ thể là nhiệm vụ gì thì họ không rõ, chỉ biết là tâm trạng của Hạ Thần lúc rời đi rất tốt.

Thậm chí trước khi đi còn hiếm khi mở miệng nói chuyện với hai người họ, tuy là lời cảnh cáo: "Trong thời gian tôi không có mặt, hai người không được phép đến gần Lý Bắc Bắc."

Giọng điệu lạnh tanh như thường, kết hợp với chiếc áo blouse trắng khiến khí chất càng thêm sắc lạnh. Thật ra Hạ Thần rất hợp với bộ áo blouse trắng ấy. Cậu có khuôn mặt đẹp, hàng chân mày thanh tú, đường nét như lột ra từ nhân vật chính trong những vở tuồng cổ mà lão gia nhà họ Lục từng mê mẩn.

Nhưng Hạ Thần lại không giống những con người khéo léo lả lướt trong sân khấu. Cậu luôn ít lời, lạnh nhạt, đối với người khác cũng chẳng mấy nhiệt tình. Chính cái sự khác biệt ấy khiến cậu dù ở giữa đám đông vẫn như bị tách biệt. ặng lẽ, cô độc mà kiên cường.

Cũng rất ít người biết rằng, Hạ Thần vốn là người ngoài lạnh trong ấm, đối với bạn bè luôn hết lòng giúp đỡ nếu có thể. Trái tim cậu không đến mức rực cháy, nhưng luôn ấm áp. Cậu hiền lành, dịu dàng, chỉ là không giỏi bày tỏ. Thêm vào đó, dáng vẻ cao ngạo thanh tú của cậu khiến người khác vô thức đưa cậu lên ngôi "cao lĩnh chi hoa". Càng tôn kính, càng không dám đến gần.

Chỉ riêng với Lục Hành Thư là ngoại lệ. Với anh, Hạ Thần giống như một chú nhím đã chịu thu lại gai nhọn, thỉnh thoảng còn đỏ mặt, tự mình thò đầu lại gần để người ta v**t v*.

Lục Hành Thư không ngốc, tất cả đều nhìn thấy rõ.

Bao gồm cả lúc này, chú nhím nhỏ chẳng còn tí gai nào ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

Bên ngoài trời đen như mực, Hạ Thần ngủ rất say. Lục Hành Thư nhẹ nhàng vuốt tóc cậu rồi cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Mà cạnh chiếc giường đơn nơi họ đang nằm chính là cái giường khác đã bị gãy một chân từ lâu.

Nói Hà Tái nghèo, tuyệt đối không phải nói chơi. Một công ty dược phẩm lớn đến thế mà ký túc xá cho nhân viên lại không nổi lấy một chiếc giường tử tế. Hai người đã đến được nửa tháng, chiếc giường đó cũng hỏng từ chừng ấy ngày, cho đến giờ vẫn chưa có ai thay.

Lục Hành Thư trong lòng thì lẩm bẩm bất mãn, ngoài miệng lại chẳng nói ra, chỉ tranh thủ lúc cậu không biết mà len lén hôn cậu thêm lần nữa. Giường hỏng, thành ra hai người cùng nằm một chỗ cũng trở thành thói quen.

Trên tường, chiếc đồng hồ tích tắc chạy đều, lúc này đã hơn một giờ sáng.

Lục Hành Thư cẩn thận rút tay phải bị Hạ Thần gối lên, một tay đỡ lấy gáy cậu nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên gối. Sau đó anh thay bộ quần áo gọn nhẹ lặng lẽ rời khỏi ký túc xá, bước chân nhẹ như mèo, lặng như không khí.

Bên ngoài trời tối đen như mực, gió lạnh lùa qua từng kẽ lá. Lục Hành Thư men theo một con đường nhỏ, cẩn thận tránh tất cả các camera giám sát, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà thí nghiệm cũ kỹ.

Anh không đi vào từ cửa chính mà trèo lên cây bên hông toà nhà, nhẹ nhàng bám vào từng cành cây chắc chắn rồi từ đó leo qua cửa sổ tầng ba.

Khoảng ba ngày trước, Lục Hành Thư đã để ý thấy có điều bất thường ở toà nhà này. Nó vốn là một khu nhà thí nghiệm cũ, lâu năm không sử dụng, ban ngày luôn bị phong toả nghiêm ngặt.

Thế nhưng ban đêm anh nhiều lần phát hiện có người ra vào. Kỳ lạ hơn, bên ngoài toà nhà còn được lắp đặt camera theo dõi riêng biệt.

Để tránh bị phát hiện, anh đã âm thầm quan sát liên tục suốt ba đêm, cuối cùng tìm ra tuyến đường mù có tán cây rậm rạp mùa này che khuất hoàn toàn camera. Cửa sổ kiểu cũ, ổ khoá lỏng lẻo, chỉ một đoạn dây thép là anh có thể mở khoá dễ dàng.

Bên trong toà nhà, anh di chuyển thận trọng qua từng tầng. Cả toà nhà có năm tầng, anh đều lặng lẽ kiểm tra nhưng không thấy ai. Không có bóng người, không có bất kỳ thiết bị cảnh báo hay giám sát nội bộ nào được phát hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!