Vì Hạ Thần kiên quyết ngăn cản, việc khôi phục ký ức của Lý Bắc Bắc vẫn chưa được thực hiện, khiến Lâm Vi đau đầu muốn nổ tung. Cô cũng không muốn trở thành người đóng vai ác, nhưng mệnh lệnh từ cấp trên lại không thể không hoàn thành.
Thể chất của Lý Bắc Bắc rất khỏe mạnh, tình cảm cá nhân cũng ổn định, hoàn toàn không có biểu hiện tinh thần bất thường. Tất cả dữ liệu kiểm tra đều vô cùng lý tưởng và chính vì thế cấp trên càng thúc ép tiến hành phục hồi ký ức.
Từ lần trao đổi trước, Lâm Vi đã chủ động kiến nghị rằng Lý Bắc Bắc không thích hợp làm liệu pháp ký ức. Nhưng đề xuất ấy bị phớt lờ, vì những người ở trên chỉ quan tâm đến con số.
Bất đắc dĩ, cô gọi điện cầu cứu vị hôn phu của mình. Dù Dương Vũ nói thẳng rằng anh không thể thuyết phục được Hạ Thần, nhưng trước sự làm nũng không chịu buông của Lâm Vi, cuối cùng anh cũng mềm lòng, đầu óc nhất thời mơ hồ mà nảy ra một ý tưởng chẳng ra gì.
Mà lúc ấy, Hạ Thần lại đang ngồi trò chuyện nghiêm túc với Lý Bắc Bắc về chuyện sinh con. Cậu phải hết lời khuyên nhủ, dỗ dành đủ kiểu, lại còn khen Tiêu Minh không dưới mười lần là người có trách nhiệm, tận tụy và đáng tin, mới dám từng bước nói rõ sự thật.
Lý Bắc Bắc sờ cằm, vẻ mặt có chút do dự: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừ." Hạ Thần gật đầu.
"Cậu nghiêm túc như thế, mình còn tưởng có chuyện gì to tát lắm cơ." Lý Bắc Bắc nằm bò ra giường, tay thì bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiêu Minh. "Hạ Thần à, sau này cậu nói chuyện đừng vòng vo nữa được không. Dù gì mình cũng làm Beta hơn chục năm trời, còn khỏe hơn nhiều Omega bình thường ấy chứ. Với lại, đâu phải không có cơ hội, còn 1% cơ mà, biết đâu ngày nào đó mình lại trúng số thì sao."
Ngược lại, giờ là Lý Bắc Bắc đang an ủi cậu, khiến Hạ Thần cũng thấy nhẹ lòng hơn, khẽ gật đầu:
"Có thể trúng."
"À này, Hạ Thần..." Lý Bắc Bắc trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác, nhỏ giọng hỏi, mặt cũng âm thầm đỏ lên: "Cậu từng hôn Alpha nhà mình chưa?"
Hạ Thần lập tức cảnh giác: "Hỏi cái đó làm gì?"
"Tôi tò mò mà." Lý Bắc Bắc cười gian, tay cầm gói sôcôla đi lại gần: "Cậu cả ngày cứ lạnh như băng, ra ngoài mà bảo đã kết hôn thì chắc chẳng ai tin nổi đâu."
Cậu vừa nói vừa chìa ra một viên sôcôla muốn lấy lòng, ánh mắt đầy hứng thú: "Mình thật sự rất tò mò Alpha của cậu là người thế nào mà lại khiến cậu si mê đến vậy. Phải biết rằng cậu là 'cao lĩnh chi hoa'* trong mắt chúng tôi đấy, ai mà may mắn mới hái được cậu xuống."
(* Hạ Thần trong mắt mọi người giống như một đóa hoa trên đỉnh núi cao, dịu dàng mà xa cách)
"Đã hôn rồi." Hạ Thần đáp, giọng bình thản. "Vợ chồng mà, ai lại không từng hôn nhau chứ."
Dù lần đó là lúc làm nhiệm vụ nhưng mặt mũi không thể mất nên vẫn trả lời dứt khoát.
Không muốn bị đào sâu thêm chuyện riêng tư, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cha mẹ cậu rất tốt, tình cảm cũng rất đẹp."
"Đúng thế, họ là thanh mai trúc mã kiêm mối tình đầu đó." Lý Bắc Bắc cười tươi, ngả người lại gần rồi nhét một miếng sôcôla nhỏ vào miệng Hạ Thần. Viên kẹo ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi, mang theo dư vị dịu dàng khiến lòng người cũng thấy ấm lên.
Hạ Thần trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng: "Nhà mình chỉ có ba và ông ngoại. Không có cha ruột, ông ấy mất từ rất sớm."
Còn chưa đợi Lý Bắc Bắc kịp nói lời an ủi, Hạ Thần đã tiếp lời giọng bình tĩnh: "Hai người họ đều rất tốt. Sau này có dịp, mình sẽ giới thiệu cậu gặp họ."
"Xin lỗi... mình không biết..."
"Không sao đâu." Hạ Thần mỉm cười nhạt. "Mà cha và ba mình khi xưa cũng rất yêu thương nhau."
Cậu không muốn không khí trở nên u ám nên cố chuyển hướng câu chuyện: "Mình nhớ trên cánh tay ông ấy có một vết sẹo rất dài và to, nghe nói là do cứu ba mình mà bị. Sau đó ba tớ vì thế mà động lòng, không lâu sau thì hai người kết hôn."
Cũng có thể xem là một mối tình bắt đầu bằng sinh tử, rồi kết thúc bằng trọn đời bên nhau.
Lý Bắc Bắc định nói điều gì đó thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Dương Vũ gọi Hạ Thần ra ngoài.
Lý do chỉ đơn giản là trò chuyện hỏi thăm gần đây thế nào, nhưng chưa đến mười phút sau khi Hạ Thần đi, Lâm Vi đã tìm đến Lý Bắc Bắc.
Thời gian ở thủ đô cũng đã gần một tháng, Lục Hành Thư bận đến tối mặt tối mũi, gần đây gần như chẳng mấy khi gặp được Hạ Thần. Thậm chí ngay cả liên lạc qua điện thoại cũng thưa thớt dần, thường thì chỉ khi Hạ Thần có việc cần trao đổi công tác, hai người mới nói được vài câu.
Mỗi lần nghe giọng Lục Hành Thư, trong giọng nói ấy đều lộ ra nét mệt mỏi không giấu được.
Hạ Thần rất xót xa, nhưng ngoài việc ở lại trung tâm nghiên cứu hỗ trợ công việc, cậu chẳng thể làm gì giúp anh nhiều hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!