Chương 24: (Vô Đề)

Lâm Vi không thuyết phục được Hạ Thần cố chấp, mà bản thân cũng chẳng thể cứng rắn với cậu, đành phải tạm thời lùi một bước nhượng bộ. Sắc mặt Hạ Thần rất kém, cậu sải bước quay về phòng ngủ nơi Lý Bắc Bắc đang nghỉ ngơi. Hai người vẫn ở chung một phòng để tiện cho Hạ Thần chăm sóc cậu ấy.

Trong giấc ngủ, Lý Bắc Bắc thở đều đều, khóe môi vương một nụ cười rất mờ nhạt cọ nhẹ vào gối, trông như đang mơ thấy Tiêu Minh.

Hạ Thần cầm tờ báo cáo trong tay ngồi xuống ghế sofa mệt mỏi đưa tay xoa mặt, lòng rối như tơ vò. Phải làm sao mới có thể nói cho Lý Bắc Bắc biết chuyện này đây...

Cậu ấy chắc hẳn đang rất mong có một đứa con, phải không?

Hạ Thần đang rầu rĩ chưa biết phải làm sao thì nhận được cuộc gọi từ Lục Hành Thư. Anh báo rằng lệnh cấm túc với cha mẹ của Lý Bắc Bắc đã được dỡ bỏ, nhiều chuyện cũng đã được điều tra rõ ràng. Cha mẹ Lý Bắc Bắc thật sự không hề biết chuyện cậu là một Omega. Bằng không, nếu để một Omega gia nhập quân đội một cách thờ ơ như thế, thì về bản chất đã là hành vi phạm pháp rồi.

"Anh sẽ sắp xếp mấy ngày tới để bố mẹ y tá Lý đến trung tâm nghiên cứu một chuyến." Lục Hành Thư đang ngồi trong xe, đỗ lại trước cửa biệt thự nhà họ Lục, vẫn chưa có ý định xuống xe. "Anh e là dạo này sẽ hơi bận một chút."

"Em nghĩ em cũng chẳng rảnh rỗi gì." Hạ Thần khẽ thở dài, giọng khàn khàn: "Chuyện của Bắc Bắc hơi phức tạp."

"Phức tạp thế nào?"

Hạ Thần lặng lẽ tránh xa phòng ngủ, đi ra hành lang để nghe điện thoại giọng hạ thấp: "Có khả năng cậu ấy sẽ không thể có con."

"Có khả năng?" Lục Hành Thư nhíu mày ở đầu dây bên kia.

"Cậu ấy giờ chẳng khác gì một Beta nam bình thường, kết hợp với Alpha thì chỉ có 1% khả năng mang thai." Hạ Thần nhíu chặt mày tâm trạng nặng nề. "Em thật sự không biết nên nói với cậu ấy thế nào. Em lo lắng lắm."

Cậu do dự. Bởi cậu hiểu Lý Bắc Bắc vẫn luôn kỳ vọng vào tương lai, đã từng vì thân phận Beta mà sợ mình không được gia đình Tiêu Minh chấp nhận. Mà nguyên nhân chủ yếu khiến người ta phản đối đại khái chính là chuyện con cái.

Beta nữ kết hợp với Alpha, việc mang thai không phải quá khó, chỉ là đời sau chỉ có thể sinh ra Beta. Nhưng Beta nam thì hoàn toàn khác. Kết hợp với Alpha tỷ lệ mang thai chỉ vỏn vẹn 1%.

Lý Bắc Bắc tuy đã khôi phục lại thân phận Omega, nhưng tình trạng cơ thể không thay đổi: vẫn chỉ có 1% khả năng thụ thai. Ngược lại, còn phát sinh thêm rắc rối của thời kỳ ph*t t*nh, công việc tất nhiên không thể giữ được, ước mơ được thăng chức ở phân viện số hai cũng thành chuyện xa vời.

Qua đầu dây điện thoại Lục Hành Thư cũng cảm nhận được sự sa sút trong giọng nói của Hạ Thần. Anh trầm giọng hỏi:

"Em đang lo Tiêu Minh sẽ không chấp nhận cậu ấy sao?"

"Không phải lo Tiêu Minh," Hạ Thần đáp: "Mà là lo gia đình của Tiêu Minh."

Với tư cách là một phó tướng, Tiêu Minh hoàn toàn có thể kết đôi với một Omega xuất thân danh giá, điều đó sẽ có lợi cho cả con đường sự nghiệp. Trong mắt Hạ Thần, cậu tin chắc cha mẹ của Tiêu Minh cũng nghĩ như vậy. Một sĩ quan trẻ tài năng, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện một Omega bình thường, không địa vị, không bối cảnh. Ai mà dễ dàng chấp nhận nổi?

Lục Hành Thư lại hỏi ngược lại: "Bác sĩ Hạ, nếu đã lo đến chuyện này vậy tại sao khi y tá Lý còn mang thân phận Beta mà theo đuổi Tiêu Minh, em lại không ngăn cản?"

"Vì yêu đương là tự do." Hạ Thần không cần nghĩ ngợi đã đáp.

"Đúng, yêu là tự do." Lục Hành Thư khẽ nhếch môi cười giọng ôn hòa: "Alpha và Beta nam yêu nhau, cũng là tự do."

"Nhưng mà..."

"Hạ Thần, Tiêu Minh thích y tá Lý là từ trước khi cậu ấy biết cậu ấy là Omega. Khi đã thật lòng yêu một người, sẽ không màng đến giới tính hay phân hóa, cũng không đặt nặng chuyện có thể sinh con hay không. Tiêu Minh không bận tâm, gia đình cậu ấy cũng sẽ bị cậu ấy thuyết phục thôi."

"Em nên tin Tiêu Minh nhiều hơn nữa. Dù gì cậu ấy cũng là người mà anh tin tưởng nhất, là cấp dưới giỏi giang và cũng là anh em của anh."

Hạ Thần không nói gì, nhưng lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Mỗi lần cậu bối rối Lục Hành Thư luôn là người chỉ cho cậu con đường đúng đắn. Alpha của cậu thật sự là một người có thể dựa vào.

"Có lẽ bây giờ em nên đi nói chuyện với y tá Lý một chút?" Lục Hành Thư nhìn đồng hồ rồi nhẹ giọng nhắc, "Dù 1% nghe có vẻ rất nhỏ, nhưng nếu chính em nói với cậu ấy một cách thật lòng, cậu ấy nhất định sẽ dần dần chấp nhận được. Dù sao cậu ấy rất tin em."

Nói đến cuối, Lục Hành Thư khẽ dừng lại rồi nhấn giọng một lần nữa: "Hạ Thần, khi đã yêu một người thật lòng, tình cảm ấy sẽ không bị giới tính hay bất kỳ điều gì ngăn cản. Anh cũng vậy."

Câu tỏ tình gián tiếp kia, Hạ Thần lại chẳng nghe ra nổi. Dù sao thì hai người cũng đã kết hôn rồi, còn nói gì mà "không để giới tính hay ngoại cảnh ngăn cản"? Có gì để ngăn đâu chứ.

Hạ Thần tủi thân nghĩ: bọn họ đâu có rào cản về giới tính, cũng chẳng bị ai ngăn cấm. Vấn đề chính là chỉ vì cậu ép hôn mà Lục Hành Thư không chịu về nhà. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là lỗi của mình. Nếu sớm biết Lục Hành Thư là người chính trực, dịu dàng và ấm áp như thế này, lẽ ra cậu nên tạo ra một cơ hội để hai người có thể bắt đầu lại từ đầu, làm quen lại một lần nữa, còn hơn là vội vã kéo người ta đi đăng ký kết hôn.

Aizzz... Hạ Thần thừa nhận EQ của mình đúng là chẳng cao chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!