Chương 23: (Vô Đề)

"Thơm quá, em thích." Hạ Thần cười lên, đôi mắt long lanh dường như có ánh sáng lấp lánh trong đó.

Tựa như thiếu niên, tựa như một giấc mộng.

Bỏ qua vẻ lạnh lùng thường ngày, Hạ Thần khi say rượu chẳng khác gì một đứa trẻ con cứ quấn lấy Lục Hành Thư làm nũng. Không còn gọi "tướng quân" gì nữa, miệng toàn "Lục Hành Thư" một cách thân mật.

"Lục Hành Thư, anh lại đây."

"Lục Hành Thư, anh không được lại gần."

"Lục Hành Thư, anh, đúng anh đó, đứng đó cho tôi, dựa sát vào tường. Đứng nghiêm! Không được nhúc nhích!"

"Lục Hành Thư, anh mà dám nhúc nhích tôi bắn anh đấy! Bằng, bằng bằng"

Lục Hành Thư đứng thẳng người dựa sát vào tường, bất lực nhìn "tiểu quỷ uống rượu" đang ngồi xếp bằng trên giường, tay tạo hình như đang cầm súng bắn tứ tung, mặt mũi toàn vẻ tuyệt vọng: "Bác sĩ Hạ..."

"Cho phép anh gọi tôi là bác sĩ Hạ à?" Hạ Thần vỗ mạnh vào ngực mình nghiêm giọng: "Gọi là Tiểu Thần!"

"Tiểu Thần?"

"Ừm." Hạ Thần mím môi gật đầu đáp.

Lục Hành Thư lại gọi: "Tiểu Thần."

"Ừm ừm!". Giọng đáp vừa mềm vừa ngoan.

Thấy thế Lục Hành Thư dứt khoát đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh, nghiêng người lại gần cậu dịu giọng nói: "Tiểu Thần, ngoan, ngủ một lát được không em?"

Ánh đèn trong phòng khách sạn mờ ảo, kiểu thiết kế đầy ám muội này khiến Lục Hành Thư ngồi cũng không yên. Hạ Thần mặt đỏ bừng, mơ mơ hồ hồ từ chối lời đề nghị của anh, nhưng lại chăm chú nhìn vào gương mặt Lục Hành Thư, tiến lại gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau.

Hơi thở của Hạ Thần rất nhẹ, hàng mi khẽ rung động  trông như có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút. Cậu cất giọng mềm mại vô cùng đáng yêu: "Anh... anh đang ở đây sao?"

Lục Hành Thư giật mình cứ tưởng cậu tỉnh rồi, vội định lui ra sau.

Ai ngờ Hạ Thần lại nhẹ nhàng nói: "Em đang mơ phải không?" 

Câu hỏi đó khiến Lục Hành Thư nghẹn lời hồi lâu không nói được gì. Hạ Thần chớp chớp mắt ngây thơ nói tiếp: "Chắc chắn đây là mơ rồi nhỉ?"

Lục Hành Thư không kìm được nữa cúi đầu hôn cậu.

Hạ Thần ngoan ngoãn nhắm mắt lại vòng tay ôm lấy cổ anh, trong khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, Hạ Thần chủ động đến bất ngờ. Cậu bất ngờ đưa tay nâng lấy mặt anh, ánh mắt lưu luyến, hơi thở gấp gáp, cổ họng khẽ nuốt nước bọt rồi hỏi lại: "Đây là mơ phải không?"

Trong giấc mơ, Lục Hành Thư sẽ chủ động hôn cậu. Nghĩa là anh thích cậu.

"Là mơ." Lục Hành Thư dịu dàng đáp.

Hạ Thần yên tâm rồi. Như vậy thì cậu sẽ không bị lộ thân phận, đây là giấc mơ của cậu mà. Trong mơ, Lục Hành Thư nhất định sẽ thích cậu. Cậu muốn làm gì Lục Hành Thư cũng sẽ chiều theo. Không phải sợ anh ghét bỏ, cũng chẳng lo bị anh lạnh nhạt.

Cậu vui vẻ ôm chầm lấy anh, dụi dụi mặt vào má anh như một chú mèo nhỏ. Dụi đến mức khiến Lục Hành Thư không chịu nổi, phải đè cậu xuống giường giọng khản đặc vì mất kiểm soát:

"Hạ Thần, anh thích em."

Anh thích em, em nghe rõ chưa?

Hạ Thần khẽ gật đầu, trong lòng vui vẻ nghĩ: Trong mơ Lục Hành Thư bá đạo quá đi mất. Mình cũng thích anh ấy mà.

Nghĩ vậy, cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn từ anh, động tác chủ động mà lại ngại ngùng, vừa non nớt vừa mờ ám.

Lục Hành Thư không hề khách sáo cúi đầu ngậm lấy đôi môi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hàm răng trắng muốt, quấn quýt lấy đầu lưỡi cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!